An Thịnh đỡ lão gia tử, cẩn thận từng li từng tí để ông cụ nằm xuống.
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam nhìn thấy Tô Mạt, vội bước nhanh tới đón, thi lễ, như trút được gánh nặng nói: “Tô tiểu thư, ngươi đã tới. Kính xin vội vàng xem gia phụ một chút.”
Tô Mạt vào trong nhà, nhưng cũng chưa đi xem, chỉ nói: “Bát súp này bị người khác hạ dược, không được, đổi bát khác đi.”
Thẩm Phỉ vừa nghe, lập tức nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tam: “Tam đệ, chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Tam cũng không hiểu: “Đại ca, không thể nào a, ta vẫn luôn trông chừng.”
Hắn lại nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Tô tiểu thư, ngươi sao biết được? Ta vẫn tự mình giám sát họ nấu, căn bản không có kẻ nào xuất hiện quấy rầy chúng ta.”
Tô Mạt khẽ mỉm cười: “Vậy sao?”
Nàng nhìn Lan Như.
Lan Như thi lễ trước, thanh thanh giọng nói: “Tam công tử, ngươi không phải có lúc choáng váng đầu một chút sao? Chẳng lẽ cũng chưa có gì khác thường?”
Thẩm Tam vuốt vuốt đầu: “Lúc ấy có chút buồn bực, là mơ hồ ngã xuống, nhưng cũng không có đáng ngại, sau đó ta liền trở về ngồi, sau đó bát súp đã nấu xong, ta liền tự bưng lại.”
Thẩm Phỉ ân cần nhìn hắn: “Tam đệ, ngươi đã hôn mê? Lâu không? Sao không nói sớm?”
Thẩm Phỉ nghe Lan Như hỏi như vậy, liền có chút lo lắng cho Thẩm Tam, nghĩ tới Tam đệ ngày trước quần áo lụa là bất tuần, hôm nay phụ thân bệnh nặng, cảnh ngộ ngoài ý muốn, hắn mặc dù ham chơi, có tình cảm quấn quýt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294614/chuong-2135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.