Tô Mạt cười lạnh trong bụng, cũng không nói tiếp, chỉ nói: "Những chiếc đèn lưu ly này mặc dù tốt, cũng thật đắt, nhưng dù sao không phải là cực phẩm. Đèn lưu ly tốt nhất, phải là đèn chế tạo thành hình hoa, tỷ như đèn hoa sen, đèn mẫu đơn, còn phải tụm năm tụm ba, còn phải tụ ánh sáng, có thể ngưng tụ toàn bộ ánh sáng của cây nến, vậy thì thật là sáng như ban ngày, không như loại dạng mờ mờ ám ám, thảm thảm nhàn nhạt này."
Nàng không khách khí chút nào, cũng không lưu mặt mũi cho Thẩm Tinh Tinh, ngươi cho rằng nhà ngươi có đèn lưu ly được, rất quý, là có thể hỏi tới chuyện của người khác rồi hả? Còn là hôn sự của người ta cũng nhúng tay, cũng quá nhàm chán thôi.
Huống chi hôn sự của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, dù là lão hoàng đế cũng không hỏi tới cũng không quản được, chẳng lẽ Thẩm Tinh Tinh cảm thấy có thể có ảnh hưởng gì đối với bọn họ hay sao?
Nữ hài tử dù yêu hay chưa yêu, đều hy vọng có thể có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng chân chính gặp được người kia, sẽ hi vọng tất cả đều gió êm sóng lặng, lặng lẽ yêu nhau, nhàn nhạt hạnh phúc, không cần bất luận kẻ nào tới tăng thêm đau khổ.
Cho nên đối với hành vi chặn ngang một cước của Thẩm Tinh Tinh cùng Nhạc Phong nhi, Tô Mạt chẳng thèm ngó tới.
Thẩm Tinh Tinh nghi ngờ nhìn Tô Mạt, mình rõ ràng hỏi chuyện cả đời của nàng, sao lại nói đèn lưu ly gì gì?
Lại nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294586/chuong-2107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.