Mạc quản sự thấy hắn nói Hoàng Phủ Cẩn đang ở trong hồ, mà sắc mặt Tô Mạt thế nhưng không thay đổi, liền nhanh chóng cho là độc kia tuyệt đối không phải là thật.
Ai biết “Sùng sục, sùng sục” giữa hồ thế nhưng bắt đầu sôi trào lên, chậm rãi, có đồ vật gì đó trôi nổi đi lên.
Lại là một con rắn dài trượng.
Ngay sau đó lại có người mặc quần áo màu đen.
Lần lượt nổi lên, bọn họ quả thật đều chết rồi.
Tô Mạt nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười mỉa mai tàn nhẫn: “Mạc quản sự, ta đã nói với ngươi, ngươi không muốn nghe.”
Mạc quản sự đột nhiên điên cuồng gào thét, giương nanh múa vuốt, âm thanh oán độc khàn khàn: “Tô Mạt, ngươi...ngươi, ngươi làm như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng chết chắc.”
Nhìn mấy đồng bọn kia của mình trên mặt sông, ngũ tạng lão như bị thiêu đốt, khổ sở điên cuồng, mãnh liệt giật tóc của mình, muốn nhảy xuống sông, nhưng lại không dám.
Sắc mặt Tô Mạt đã bình thản, nhìn mặt hồ, giống như là đang thành kính cầu nguyện, hoặc như là đang đợi cái gì.
Bên trong từng hoa, một người vốn muốn vọt ra, lúc này lại ngừng bước chân, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nàng.
Tô Mạt chợt quay đầu lại, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có rừng tử vi tươi tốt này, trời quang đãng, trong rừng cây bóng cây loang lổ, nhưng cũng không thấy được cái gì.
Ánh mắt nàng lãnh trầm, rõ ràng cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, từ cảm giác trừng ngược lại, sát ý cả người bắn khắp nơi, làm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294516/chuong-2035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.