Nàng nói xong mỉa mai, cũng khoa trương, tươi cười vui vẻ nhìn Mạc quản sự.
Dưới dung nhan tuyệt sắc, là một tấm lòng kiên định.
Mạc quản sự không ngờ tới nàng xuống Lạc Hồn Hồ, trúng nguyền rủa lạc hồn, lại vẫn có thể tỉnh táo lại, hơn nữa trong thời gian ngắn như thế, không thể không khiến người ta kinh ngạc.
Hắn có chút tiếc hận, dù sao cái vườn này, hồ này, hoa này, không phải nguyên bản như ở quê hương, nếu không Tô Mạt nàng lợi hại hơn nữa, có thể trốn ra được mới là lạ.
“Tô tiểu thư nói chuyện, lão nô không hiểu. Các ngươi xông vào, lại tùy ý chà đạp nơi này, ngược lại tới hỏi lão nô, lão nô thật là không hiểu.”
Lời hắn khiêm nhường, nhưng thần thái mặt mày lại ngạo mạn cực kì.
Tô Mạt hừ lạnh: “Mạc quản sự cần gì đã biết còn giả bộ hồ đồ? Ngươi rốt cuộc là người của Thẩm gia, còn là người của Nam Trạch? Từ kinh thành phục kích, đến Giang Nam khiêu khích, động rắn ở núi hoang, sào huyệt ở miếu Dược Vương, hôm nay là biệt viện tử vi này, chẳng lẽ Mạc quản sự nói không có liên hệ sao? Ngươi cũng đừng nói Thẩm lão gia thích chơi bời, cho nên phải xây dựng một tòa biệt viện như vậy, bên trong trồng rất nhiều hoa tử vi, sau đó làm cho thần thần bí bí, để cho con trai con gái mình lạc đường bên trong.”
Mạc quản sự vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn nàng: “Tô tiểu thư tự nhiên thông minh, đáng tiếc người thông minh bình thường không thọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294514/chuong-2033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.