Bởi vì nàng không chết, vì chăm sóc nàng và Lưu Vân, cho nên bọn họ mới trì hoãn thời gian, để cho hắn trốn.
“Hừ, ngươi đừng mơ tưởng khích bác ly gián.”
Tô Mạt nhướng nhướng mày, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, lại lọt vào trong rất rõ ràng: “Ta không biết làm sao lại kết thù với các ngươi, lại còn nhất định phải giết ta? Nhưng nếu các ngươi đã đắc tội với ta, ta ghi thù rất dai, nhất định sẽ moi đến tận ổ của các ngươi, đem phơi dưới nắng chói chang, xem những thứ rắn độc ác độc giảo hoạt như các ngươi, có phải cái gì cũng không sợ hay không.”
“Có bản lãnh sống thêm mấy ngày nữa lại nói tiếp!” Người nọ đối chọi gay gắt.
Tô Mạt khẽ ngửa đầu, nhìn lên không trung thấy bạch điểu tự do bay lượn, nàng nói: “Tiểu quỷ nhát gan, đến tên cũng không dám nói, là sợ cô nãi nãi (bà cô) ngươi câu đi linh hồn nhỏ bé của ngươi sao? Không ngờ người này ngươi lại không can đảm như vậy, ngay cả một nữ nhân cũng sợ, ta cũng ngượng ngùng thay cho ngươi, không phải ngươi nên nhảy ra ngoài dập đầu cầu xin tha thứ, dập đầu một trăm cái, để cho mỗi huynh đệ này của ta nhổ một bãi nước bọt vào người, liền tha cho ngươi, cho ngươi ảo não trở về Nam Trạch tiếp tục làm loại côn trùng bé nhỏ đi.”
Nàng vừa dứt tiếng nói, những thủ hạ kia lập tức phối hợp liên tiếp nói lời châm biếm.
“Câm miệng, ngươi câm miệng! Hỏa Xà ta lúc nào thì sợ ngươi? Đừng nói nữ nhân như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294478/chuong-1997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.