Cành cây lay động trong gió, bóng cây đưa qua đưa lại bên cửa sổ, khi thì uyển chuyển, khi thì hung dữ, giống như địch nhân lặng lẽ không tiếng động tiến đến.
"Tô tiểu thư, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng nha!"
Giọng nói từ nơi xa truyền đến, mang theo ý cười, càng khiến người khác khiếp sợ.
Thật giống như là tiếng từ thi cốt vang lên.
"Người nào!" Lưu Hỏa tức giận mắng một tiếng, một chưởng mở cửa sổ, nhảy ra ngoài sân.
Một cơn gió thổi tới, ánh nến trong phòng lung lay, "phốc" một tiếng tắt đi, lưu lại một đám khói xanh, mùi hương sáp dầu.
"Lan Nhược, đừng vội vàng."
Tô Mạt nhẹ nhàng nói xong, sau đó mở lò hương ra, ném một thứ gì đó vào trong, sau đó đốt nến lên, liếc mắt nhìn Lan Nhược một cái, thấy trong mắt nàng ấy hiện lên điều gì đó khác lạ.
Dưới ánh nến, nhìn biểu tình có chút quái dị.
"Tiểu thư, chúng ta vẫn là nên đi ra ngoài, trong phòng quá chật chội, vạn nhất bọn hắn đầu độc hoặc dùng hỏa công, sẽ bất lợi với chúng ta."
Lan Nhược hướng về phía cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Tô Mạt nhìn quanh phòng một lượt, cũng nhảy ra ngoài, đi đến bên cạnh Lưu Hỏa và Lan Nhược.
Lúc này bầu trời phía ca hiện lên ánh lửa, hình như là đèn khổng minh, nhưng mà trong giây lát ánh lửa kia lại biến thành lục sắc, xa xôi lấp lánh, thật giống như là ma lửa.
"Tiểu thư, chẳng lẽ bọn họ dám bày trận pháp ở cả thị trấn?" Giọng nói của Lan Nhược trong gió có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294387/chuong-1902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.