Đám người Đan Phi hét lên một tiếng kinh hãi, muốn ra tay cứu, lại không kịp, trơ mắt nhìn nàng ta đâm vào.
"Ai nha..." Doãn Thiếu Đường hét thảm một tiếng, bị Nhạc Phong Nhi đụng ngã, hắn ôm ngực, kêu thảm: "Ai da, ngũ tạng bị đụng nát mất rồi, ai da, Nhạc cô nương lấy đâu ra sức mạnh lớn vậy."
Khi cách tảng đá lớn một khoảng, thì eo của Nhạc Phong Nhi bị một sợi tơ mỏng cuốn lấy, kéo nàng ta lại không thể tiến lên một bước.
Lan Nhược hơi động ngón tay, thiên ti tằm lặng lẽ quay về trong ống tay áo.
Có vài người nhìn thấy được.
Thẩm Tinh Tinh lại không thấy, nàng ta đi qua thể hiện tư tưởng nữ hiệp, quở trách Nhạc Phong Nhi, trách cứ Tô Mạt, lại nói với Doãn Thiếu Đường: "Không nhìn ra là Doãn công tử lại thật sự có tài."
Doãn Thiếu Đường đứng lên, xoa ngực, ho khan hai tiếng nói: "Gì chứ, cũng không phải là ta, là nàng ta tự ngừng lại, ta lại không biết, ngơ ngác bị đụng ngã."
Phỏng chừng ban đầu Lan Nhược là muốn để nàng ta đâm vào tảng đá, sau đó mới giữ nàng ta lại, thậm chí nếu nàng ta không đâm vào, Lan Nhược cũng muốn khiến nàng ta đâm mạnh một cái mới được.
Ai ngờ lại bị Doãn Thiếu Đường làm loạn.
Lan Nhược trưng mắt nhìn hắn, hắn cười hì hì, vội chắp tay giải thích.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Lưu Hỏa, nếu Nhạc cô nương muốn tìm cái chết như vậy, ngươi liền thỏa mãn cho nàng ta đi, tránh để chết quá khó nhìn."
Nói xong nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294373/chuong-1888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.