Xem ra sen vàng đã giúp nàng rất nhiều, mà nàng cũng có thể phát huy hết được công dụng của sen vàng.
"Mạt nhi, khi nào chúng ta khởi hành?" Hắn đưa mắt nhìn nàng, vô cùng nhàn nhã, khi chơi cờ cùng Mạt nhi không nên hiếu thắng, nếu không sẽ mệt muốn chết.
Nàng có thể cười nói bình thường rồi bất tri bất giác khiến cho kẻ địch tự mình tiến vào bẫy.
Tô Mạt cười nói: "Vẫn sẽ mưa tiếp, đi vội làm gì, ít nhất là chờ thêm hai ngày nữa."
Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, Lan Như bưng nước hoa quả vào cũng cười rộ lên, "Tiểu thư, thiếu gia, Thẩm tiểu thư chạy nhanh quá, sợ hai người biết được nên đồ đạc cũng không mang theo nhiều."
Hiện giờ mấy thị nữ đang thu dọn giúp nàng ta, đến lúc đoàn người đi thì mang theo.
Tô Mạt hừ một tiếng, khẽ cười nói: "Không đến nửa đêm, bọn họ sẽ trở lại."
Quả nhiên, đến chạng vạng có người gõ cửa, là người Ngụy An Lương phái quay về lấy đồ che mưa, bọn họ đi gấp quá không mang theo đồ, cho rằng trời đã hết mưa rồi, ai ngờ nửa đường trời lại đổ mưa.
Đoàn người bị mưa ngay giữa đường, trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ.
Thẩm Tinh Tinh và nha hoàn chạy trốn quá nhanh, hơn nữa đường lầy lội, lại gặp mấy chỗ đê bị vỡ dẫn đến ngập lút, mệt đến mức thở cũng khó khăn.
Cho nên đánh chết cũng không chịu quay lại.
Ngụy An Lương cũng không có cách nào khác, phái thuộc hạ quay về lấy đồ che mưa, dù sao đi cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294349/chuong-1864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.