"Tô Mạt, ngươi vẫn không đi làm cơm sao?" Thẩm Tinh Tinh ném bài lên bàn, cũng không tiếc tiền, tuy rằng cảm thấy thua rất mấtmặt, có thể nghĩ tới chuyện sắp tới, cũng không để ý tới nữa.
Tô Mạt thản nhiên nói: "Thẩm tiểu thư quá nóng vội rồi. Không phải là đến trưa ngày mai sao?"
Lại nói tiếp, còn chưa qua tối nay nữa.
Thẩm Tinh Tinh hừ lạnh, cho ngươi mạnh miệng, nhìn ngươi có thể chống đỡ đến bao giờ.
Lúc ăn tối, mưa rơi nhỏ lại, nhìn như muốn ngừng, gió lại lớn hơn.
Thẩm Tinh Tinh có chút lo lắng, lôi kéo Phỉ Thúy và Linh Đang lại, "Gió thế này có phải là sẽ thổi bay hết mây mưa đi không?"
Phỉ Thúy lo lắng nói: "Nói không chừng sẽ như vậy."
Linh Đang lớn tiếng quát, "Miệng quạ đen, gió sẽ khiến mưa lớn hơn. Hơn nữa, dù có tạnh, không chừng đến đem lại mưa. Dù có thua, nàng ta định làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là đồng ý một câu mà thôi, cũng không có giấy tờ sổ sách, nàng ta có bằng chứng đâu? Chúng ta cứ nói là nàng ta chơi xấu."
Tâm tình của Thẩm Tinh Tinh cũng thả lỏng ra.
Quả nhiên đến đêm trời tạnh mưa, khiến cho ba người chủ tớ Thẩm Tinh Tinh thức trắng một đêm, chịu đựng đến sáng hôm sau hai mắt thành mắt gấu trúc hết.
Đợi các nàng dậy, cũng đã là giờ thìn, nàng ta hét lớn, "Đây là cái địa phương quỷ quái gì chứ, khiến bản tiểu thư eo mỏi lưng đau, đi xuống đi tản bộ."
Nàng ta mơ màng đi xuống lầu, cảm giác không khí vô cùng tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294347/chuong-1862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.