Vốn là nàng muốn ăn ngon, bản thân cũng đã học không ít, trù nghệ của Kim Kết và Thủy Muội càng không cần phải nói tới, lần này xuôi nam, hai nàng ấy không thể theo cùng, nàng muốn học một chút để có thể đối phó trên đường.
Kết quả Lan Như lại khiến cho nàng bất ngờ, ở vườn hoa vài năm ngoài việc giám sát tỷ đệ Phương gia, còn học được không ít bản lĩnh.
Pha trà là do nàng dạy, điểm tâm là cho nàng chỉ dẫn, nhưng trù nghệ là do thiên phú của bản thân nàng ấy, bắt chước người khác rồi tự mình làm ra.
Đối với Tô Mạt mà nói đó là một kinh hỉ lớn.
Nàng quay đầu nhìn Ngụy An Lương ngoài cười, hắn vẫn chưa đi, ngược lại đứng ở dó nhìn vào trong, nở nụ cười ôn hòa, dù sao cũng là nam nhân anh tuấn, trên người là y phục thượng đẳng, trong ngày hè nóng bức, cũng giống như một cơn gió mát.
Ngụy An Lương thấy nàng nhìn qua, liền cười cười, bước vào, chắp tay nói: "Tại hạ cũng muốn tìm hiểu cái mới, không biết có được hay không."
Hoàng Phủ Cẩn vốn định từ chối, Tô Mạt lại cười nói: "Mời vào."
Kết quả vừa dứt lời, bên ngoài có một người chạy vào, mang theo một cơn mưa bụi, "Ai nha, điểm tâm gì mà thơm vậy, đi khắp đông tây nam bắc, mùi vị này thật sự không giống bình thường."
Chỉ thấy Doãn Thiếu Đường vẫn một thân áo trắng như cũ, giống như một đám mây trắng bay vào, Lan Như cười rộ lên một cái, thuận tay lấy thêm một bộ bát đũa.
Trên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294323/chuong-1838.html