Năm đó Tống Hoa Dung khiến hắn phải đau đầu một phen, điêu ngoa tùy hứng, lại tự cho rằng mình là là người tốt.
Chỉ là lúc đó còn khỏ, hắn không thèm để ý, mà Tống Dung Hoa cũng không có gì hơn người, cũng nhanh chóng bị Tô Mạt xử lý, quay về nhà bà ngoại rồi.
Mà lời nói của Thẩm tiểu thư này rất lớn mất, vẻ mặt tùy tiện, ngược lại khiến cho hắn có phần không thích.
Hắn thản nhiên nói: "Cảm ơn." Nói xong liền định đi xuống lầu.
Thẩm Tinh Tinh vội vàng ngăn hắn lại, cười nói: "Huynh còn chưa trả lời ta mà."
Giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng: "Nàng ấy là thê tử của ta."
Nói xong, không chờ nàng ta trả lời, xoay người nhảy lên, cũng nhảy xuống qua cửa sổ.
Thẩm Tinh Tinh tức giận dậm chân vài cái, sao người ở đây đều thích nhảy cửa sổ vậy?
Nhìn đẹp sao?
Từ từ, hắn ta nói cái gì? Nàng nhìn Phỉ Thúy, "Thê tử của huynh ấy?"
Phỉ Thúy gật đầu, "Đúng là công tử đó nói vậy."
Thẩm Tinh Tinh oán hận nói: "Thê tử gì chứ? Ta không cho phép, nàng ta đâu có xứng với huynh ấy? Nàng ta vừa đanh đá, dáng vẻ lại nhà quê, lại không đứng đắn, đâu xứng được với huynh ấy?"
Phỉ Thúy không nói gì, bởi vì nàng cảm thấy vị cô nương kia và vị công tử ấy giống như một đôi do trời đất tạo thành vậy.
Chỉ là bọn họ quá thần bí, đã gặp mặt vài lần nhưng vẫn không biết tên gọi là gì.
Ít nhất không biết tên của vị tiểu thư và thiếu gia kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294320/chuong-1835.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.