Bà khóc không thành tiếng tiếp tục nói: "Lão phu nhân và lão gia đều có bổng lộc, còn có đất vườn nông trang, còn cần con nịnh hót sao? Con có nịnh hót hơn nữa tước vị quốc công cũng không thuộc về con, lão gia đã nói sẽ không hưu phu nhân."
Tô Việt thấy bà nói những lời không hay như vậy, bản thân cũng tức giận, chẳng qua là hắn giỏi nhẫn nhịn, đè cơn nóng xuống, "Di nương nên về viện mình nghỉ ngơi đi, mấy ngày này đừng đến tìm con, con thật sự rất bận, chỉ sợ sẽ không có thời gian về nhà."
Nói xong liền đi thẳng vào phòng trong.
Lâm di nương tức giận đến mức dậm chân, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bà tử đi tuần đêm hỏi.
Lâm di nương nghe ra đó là tiếng của Trương ma ma, vội vàng cười đi ra ngoài: "Là Trương ma ma à, ta tới nói vài câu với nhị gia, chuẩn bị trở về đây."
Sắc mặt Trương ma ma trầm xuống, "Ta nghe thấy có người khóc?"
Lâm di nương lập tức thề thốt, "Đâu có gì đâu, chắc là tiếng của tiểu thiếu gia đó, theo tiếng gió bay tới, ma ma nghe nhầm rồi."
Trương mama cũng không nói gì thêm, "Lâm di nương vẫn nên về nghỉ sớm đi."
Lâm di nương vội vàng rời đi.
Lâm di nương cười lạnh một cái, mang theo đám mama quay về chỗ lão phu nhân, vào trong nhà, lão phu nhân đang lim dim, nha hoàn đứng cạnh quạt cho bà.
Trương mama tiến lên nói: "Quả nhiên là phu nhân đã đúng, Lâm di nương đến làm phiền nhị gia rồi."
Lão phu nhân cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1294248/chuong-1763.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.