Hoàng Phủ Cẩn giật mình, Diệp Tri Vân cho hắn một vấn đề thật nan giải.
Hắn là Hoàng tử, Tiên Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử nằm trong trận pháp.Tuy rằng bọn họ đã chết, thế nhưng có huyền băng châu bảo vệ nên bọn họthoạt nhìn giống như đang ngủ, có lẽ trăm ngàn năm sau cũng không thayđổi.
Nếu vì cứu Tần Nguyên Quân mà phải từ bỏ một người, vậy giống như giếtchết một người đang ngủ. Hơn nữa Hoàng hậu là người mẫu phi và cha nuôikính trọng nhất, một người lại là đại ca huyết mạch tương liên.
Nhưng… Tần Nguyên Quân cũng là một con người, chỉ cần cứu tỉnh, có thểđứng lên, có thể làm cho hai gia đình vui mừng. Mà hai người kia, cho dù dung nhan không thay đổi nhưng vĩnh viễn không thể mở miệng nói chuyện, không thể hô hấp.
Hắn thống khổ nói: “Cha nuôi, sao chúng ta có thể biết được Hoàng hậu và đại ca muốn lưu lại bằng cách này? Bọn họ đã không có hô hấp, không cósuy nghĩ, lại bị những người còn sống như chúng ta cường ngạnh giữ họlại. Có lẽ đó không phải điều mà họ muốn. Đó chỉ là chúng ta dùng suynghĩ của chính mình để giam cầm bọn họ lê quý đôn.”
Cả người Diệp Tri Vân chấn động, bỗng nhiên nhớ đến di ngôn của Hoànghậu trước khi lâm chung: “Sinh không thể yêu, chết không e sợ, chỉ muốnhóa thành bụi đất, kiếp sau được đầu thai vào một gia đình bình thường…”
Ông bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm ngực chạy đi: “Nghĩ cách để Tiêu Vũ Lâu đến gặp ta.”
Tiêu Vũ Lâu là do Tô Mạt nghĩ cách đưa hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1293917/chuong-1432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.