Diệp Tri Vân thấy nàng nhận sai, tựa hồ cũng không còn giận như vừa rồi: “Biết sai là tốt rồi.”
Tô Mạt lại hỏi: “Cha nuôi, vậy cha có thể nói cho chúng con biết vì saokhông thể mượn huyền băng châu được không? Cũng không phải chúng conkhông trả.”
Cơn giận của Diệp Tri Vân thoáng cái vọt lên, “phanh” một tiếng đụng vào xà ngang sau đó ngã xuống, tức tới mức hai mắt trợntrắng: “Chớ cùng ta nói chuyện, đều đi ra ngoài, đi ra ngoài!!!!”
Tô Mạt không thể làm gì khác hơn đành phải đi ra ngoài. Lưu Vân Lưu Hỏa ở ngoài vẻ mặt đồng tình nhìn nàng.
Mấy người tránh Diệp Tri Vân, Tô Mạt hỏi: “Vương gia đâu?”
Lưu Vân nói: “Sáng sớm đã trốn đến nha môn.”
Tô Mạt liếc bọn họ một cái: “Các ngươi cũng không nhắc nhở ta.” Để nàngngốc như vậy mơ màng tiến vào, bị Diệp lão nhân dạydỗ.
Lưu Hỏa cười nói: “Tiểu thư, cái này gọi là có nạn cùng chịu. Có cần gọi A Lí đến để sư phụ giáo huấn một chút hay không?”
Tô Mạt dùng mắt khoét hắn: “Đại các lĩnh khi nào thì đến kinh.”
Lưu Vân thấp giọng nói: “Đã đến, đang ở nhã gian trà lâu chờ.”
Trà lâu? Tô Mạt cảm thấy đầu của mình to ra. Tuy rằng bọn họ đều rất lợihại nhưng cũng đừng lộ liễu như vậy đi. Bất quá đối với đại các lĩnhnàng lại cảm thấy rất tò mò.
Theo lời đồn thì hắn đã ba mươi tuổi, cũng là một nam nhân thần bí lại nguy hiểm.
Mà về võ công, dung mạo cơ hồ không có miêu tả gì, chỉ có một câu: Không có nhiệm vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1293895/chuong-1410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.