Tề Tú Hữu không có tới, hắn tự nhiên không có mặt mũi, hắn phái thủ hạ tới, người nọ thực cao ngạo:
“Đại nhân chúng ta nói, nếu thích khách đã tìm được rồi thì cũng không khó xử bọn họ, đuổi về đây.”
Nói xong liền chắp tay cáo từ.
Tô Mạt liếc mắt nhìn Phương Oánh cùng Phương Vũ, Phương Oánh sắc mặtnghiêm nghị, tuy rằng trên mặt có trầy da nhưng nhìn giống như không cóchịu ủy khuất gì, thật bình thản. Vẻ mặt Phương Vũ giận dữ, hoặc là nói…
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, Tô Mạt liền thu hồi tầm mắt, có tâm muốn nói hai câu, ngẫm lại vẫn là quên đi.
Hắn bất quá là chạy đi thôi, cũng không có gì. Nói đi nói lại, Tề Tú Hữucũng không phải thật sự rơi đài, với cá tính của hoàng đế sẽ tuyệt đốikhông trực tiếp đem tả tướng đánh hạ. Hơn nữa, với thế lực của tả tướng, muốn hạ cũng không dễ. Chỉ có thể nói là gió đông áp gió tây, gió tâyáp lại gió đông.
Nàng chủ động lưu thị vệ kia lại ăn cơm, saingười dẫn hắn cùng các huynh đệ dùng cơm, mỗi người đưa hắn lễ vật, nước hoa hoặc đồ trang điểm, cho bọn họ giữ lại hoặc đưa cho con dâu, ngườitrong lòng, mẫu thân hoặc muội tử.
Tô Mạt tin tưởng vững chắcrằng những việc nhỏ càng dễ ảnh hưởng đến lòng người, cho nên trừ bỏđịch nhân, phái trung gian nàng đều lấy đoàn kết cùng mượn sức vì chủ.
Nàng xoay người hướng Phương Oánh cười:
Bọn họ không làm khó các ngươi chứ?”
Phương Oánh thi lễ:
“Có tiểu thư lên tiếng, bọn họ tự nhiên không dám.”
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1293678/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.