🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Mạt chỉ vào đài hoa màu hồng phấn, cánh hoa màu trắng của đóa hoa hạnh nói:“Bệ hạ, có mộtloại hoa Hạnh giống hệt lục mai, có thể gọi là Lục Ngạc, có vẻ đẹp ônnhu mà lại thanh nhã, rất đẹp.”
Hoàng đế nhìn về phía bên HoàngPhủ Giác cũng đang đứng gần đó, gần đây hoàng đế phân công thái tử đithực tế lo sự vụ ở Lục bộ, cho nên hắn không phải ngày nào cũng đến ngựthư phòng báo cáo, chỉ có Hoàng Phủ Giác cùng Tống Minh Dương phải đến.
Hoàng Phủ Giác lắc đầu,“Bệ hạ, Văn thần chưa thấy qua. Nhưng nghe nói Hạnhmai có thể có tạp chủng, nói không chừng bên ngaoif có loại Lục mai nhưvậy.

Hoàng đế hơi mỉm cười nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, có thứ tốt,phải chia xẻ với trẫm, nói đi, Hoa Phố của ngươi có phải rất thú vị haykhông.”
Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói:“Bệ hạ, ta kêu những sư phụchiết cành theo nhiều cách khác nhau, tạo ra không ít Hạnh mai, trong đó có một gốc cây khí chất thanh nhã, hương hoa quyến rũ, thời gian nở hoa cũng dài, hình dáng bên ngoài giống lục mai, bông hoa lại khá lớn.”
Hoàng đế kinh ngạc nói:“Thật sao?”
Tô Mạt gật đầu khẳng định.
Hoàng đế nhìn về phía Tống Minh Dương,“Tống Kinh Lịch từng đi khắp thiên hạ, ngươi mau nói xem.”
Tống Minh Dương liếc qua Tô Mạt, cúi người hành lễ, nói với hoàng đế:“Bệ hạ, thế giới bao la, không chuyện gì là không có. Trời sinh vạn vật, tuyrằng đều có bản tính riêng, nhưng nhân loại trí tuệ khôn cùng, có thểtái tạo ra rất nhiều thứ trong thiên nhiên khiến người ta kinh diễm.”
Hoàng đế vỗ tay nói:“Vậy mới tốt, trẫm muốn đến đó chiêm ngưỡng.”
Hắn nhìn thoáng qua gốc cây cổ hạnh kia, một trận gió thổi đến, cánh hoarụng như mưa, bay xuống làn nước xanh như ngọc bích, thật sự đẹp mắt.
Hắn khoanh tay bước đi, nói:“Như vậy, Tống Kinh qua soạn ý chỉ, tiết thượng Tị (tháng 4 âm lịch) chương muốn dẫn bách quan trong triều đi Vạn XuânUyển đạp thanh.”
Vạn Xuân Uyển ở phía đông nam, Thượng Lâm Uyển ở tây bắc, Vạn Xuân Uyển là địa phương hoàng đế chuyên đi đạp thanh ngắmhoa, Thượng Lâm Uyển là nơi mà hoàng đế ngày thường ít nhất cũng phảighé qua dạo.
Vạn Xuân Uyển cách Hoa Phố của Tô Mạt khoảng cách mười dặm.
Tống Minh Dương lập tức vâng lời, hoàng đế lại nói:“Truyền chỉ, muốn tấtcả giản lược, cấm quá mức lãng phí, không thể quấy nhiễu dân chúng.”
Tống Minh Dương lĩnh chỉ, lập tức đi soạn chỉ.
Đợi đám người hoàng đế trở về ngự thư phòng, thì nhận được tin Tề vương điện hạ sai người dâng lên tấu chương.
Lưu Ngọc tiếp nhận, nhìn thấy có hai phần, một phần là tấu chương thỉnh an, một phần là tấu chương xin được cầu hôn với Tô gia, muốn cùng Tô thị nữ tử thứ năm của Tô gia đính hôn.
Lưu Ngọc chỉ cảm thấy tim đậplộp bộp, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế, thấy hoàng đế đang nói nói cười cười với Tô Mạt , nhìn rất vui vẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.