“Ta cũng không lừa ngươi, còn tính ít đi cho ngươi nữa đó. Hơn nữa ta cũng biết ngươi cómón tiền này. Ngươi mở mấy cửa hàng, kiếm được không ít. Cái gì mà tiệmvải Tống thị, cái gì tửu lâu khách sạn cái gì cửa hàng hương liệu, cáigì cửa tiệm hoa tươi, cái gì cửa tiệm sách, cái gì cửa hàng lươngthực...... A, còn rất có năng lực a.”
Tống Ngũ thấy nàng đã nhìnrõ mọi chuyện của hắn thì khuôn mặt đen như đất, chỉ phải nơm nớp lo sợchịu đựng cơn đau viết tên lên giấy nợ.
Bên kia Tống Dung Hoa tuy rằng không sợ chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt giết người của Lăng Nhược, muốn cắt rách mặt mình, nàng liền ngoan ngoãn.
Thở mạnh một cái cũng không dám.
Nàng còn nghĩ, chỉ cần đi ra ngoài được, lập tức kếu đám sát thủ xông lên, đem Tô Mạt bắt lấy, muốn bắt chước làm theo một phen.
Không đúng, nhất định phải cắt rách mặt nàng ta, để xem Hoàng Phủ Cẩn còn có thể thích nàng ta nữa không chứ.
Hừ, nơi này nhiều nam nhân như vậy, xem nàng không cho Tô Mạt biến thành......
Nàng đang miên man suy nghĩ, nghe Tô Mạt thản nhiên nói:“Tống tiểu thư đang nằm mơ ư?”
Tống Dung Hoa cả kinh a một tiếng, chống lại ánh mắt trong suốt của Tô Mạt, như là muốn xuyên thủng nàng vậy.
Không khỏi giật mình một cái.
Tô Mạt cầm lên tờ giấy nợ có vết máu, ném cho Lăng Nhược, bàn tay LăngNhược chụp lấy, phát ra nội lực, vết máu trên mặt giấy lập tức khô lại,biến thành màu nâu.
Thấy nàng thi triển chiêu thức công phu ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1293034/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.