🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hơn nữa bi thương cũng qua hết rồi, nàng thậm chí còn tin rằng, chính mình có thể xuyên quađây, như vậy sẽ không là đơn giản tử vong.
Ông trời làm cho nàngxuyên qua đến đây, chính là phá vỡ sự cân bằng tự nhiên, vì bảo trì cânbằng, khẳng định sẽ cho sinh mệnh vốn có của nàng một sự công bằng kháca.
Nàng cùng với người xuyên qua sẽ không giống, sẽ không khócsướt mướt rối rắm kêu than lo lắng mình chết rồi cha mẹ người thân ởkiếp trước sẽ buồn bã thế này thế nọ.
Bởi vì nàng nghĩ đến càng nhiều hơn nữa, hơn nữa còn có một loại giác quan thứ sáu tồn tại.
Tĩnh thiếu gia nhìn nàng,“Thế nào?”
Nói chuyện ngắn gọn có chỗ tốt của kiểu nói chuyện đó, nhất là Tĩnh thiếugia người thần bí như vậy, cho dù nói một chữ, người khác cũng suy nghĩnửa ngày.
Nay hắn vẫn chỉ nói hai chữ, trí não Tô Mạt qua liền bắt đầu di động, cho rằng hắn nhất định cũng biết rồi.
“Ta cảm thấy hai tỷ đệ này có chút cổ quái!”
Ai, nếu tiểu Cầu vồng biết, lại muốn nói nàng không có lòng thương người không có sự đống tình.
Nàng mím môi, đè thấp thanh âm nói:“ Phương Vũ kia, ta hoài nghi hắn khôngphải thật sự điếc. Ít nhất không có biểu hiện ra ngoài toàn bộ điếc nhưvậy.”
Nếu người bình thường giả câm vờ điếc, là không thể gạt được y thuật của Hồ tiên sinh.
Vậy chứng tỏ, Phương Vũ là có bị điếc, nhưng không bị nặng đến nỗi như đang biểu hiện ra như vậy.
Tĩnh thiếu gia thế nhưng cũng bị nàng gợi lên lòng hiếu kỳ, phi thường muốn biết nàng như thế nào lại phán đoán được.
Hắn khó khi nào lộ ra được một tia hiếu kỳ,“Nàng làm sao mà biết được?”
Tô Mạt ngẩn ra,“A? Vậy còn ngươi?”
Nàng lúc này mới phản ứng lại, nguyên lai Tĩnh thiếu gia không biết nha, ha ha ha!
Tĩnh thiếu gia nhấc mi lên, nhẹ nhàng mân mê đôi môi trơn bóng,“Ân, ta muốn nghe một chút phương pháp của nàng.”
Tô Mạt cười hắc hắc,“Ta muốn trước hết nghe Tĩnh thiếu gia nói cơ.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nàng kinh ngạc nhìn hắn, ba năm sau, hắncàng phát ra sự trầm ổn điềm đĩnh, khó được nhìn thấy nụ cười hơi tà khí như thế.
Lần đầu gặp hắn, hắn tà khí như vậy khi dễ nàng, hại nàng cứ nghĩ rằng hắn là một tên đại yêu nghiệt.
Ai biết, lại là một người trầm lắng đơn thuần nhất lại ôn nhu như vậy chứ.
Quả nhiên không thể đánh giá ấn tượng đầu tiên nha!
Tĩnh thiếu gia né tránh đôi mắt cười của nàng,“Ta là dùng nội lực nhận thức được .”
Dù sao nội lực của nàng không đủ cao thâm, hiện tại là không biết có thểđược hay không , hắn nói dối một chút cũng không can hệ gì.
Nhưng nào biết được Tô Mạt tóm được hắn hiện nguyên hình, hắc hắc nói:“Tĩnh thiếu gia, ngươi nói dối nha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.