Tô Mạt nâng bọn họdậy, cười nói:“Nơi này cho dù là nơi làm việc, nhưng cũng không đến nỗiphải làm nô bộc. Chính là đến giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Mọi người đều làngười một nhà cả.”
Phương Oánh không dám tin nhìn nàng, Hồ TúHồng đã chạy tới nói:“Là thật . Ngươi có thể làm cái gì, biết làm cáigì, thì làm cái đó. Sau đó sẽ có tiền công. Chính ngươi phải tự mìnhđứng lên, về sau muốn làm cái gì đều có thể tự mình làm.”
Phương Oánh tiếc nuối nhìn đệ đệ,“Ta, chỉ muốn nuôi dưỡng đệ đệ khôn lớn, về sau giúp hắn lập thê thất, chỉ là......”
Nàng ta thở dài, vẻ mặt cô đơn.
Phương Vũ giống như biết tỷ tỷ đau lòng, hắn nắm tay tỷ tỷ, ánh mắt trong suốt như nước nhìn tỷ tỷ.
Tô Mạt phát hiện ánh mắt hắn rất sáng, thực trong suốt, một chút tạp chấtcũng không có. Tinh thuần giống như thiên không chưa từng bị ô nhiễmqua.
Có lẽ nhìn không thấy, nghe không thấy, sẽ thành như vậy.
Nàng nhìn hắn nhìn không chuyển mắt, hắn quay đầu hướng nàng cười cười, làm một động tác tay bày tỏ cảm ơn.
Tô Mạt lập tức liền hiểu ngay, kiếp trước nàng đã làm nghĩa công ở nhiềunơi, cũng có từng chăm sóc qua người câm điếc, cũng học được không ítthủ ngữ của bọn họ.
Nàng suy nghĩ một chút, dựa vào trí nhớ khoatay múa chân vài động tác, nói cho hắn,“Nếu ngươi muốn học, thật ra làcó thể xem khẩu hình của người khác.”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng gật gật đầu.
Hắn vui vẻ cười rộ lên, dùng sức gật đầu, tỏ vẻ hắn muốn học.
Tô Mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1292940/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.