🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Các nàng bởi vì nghe thấy Tô Mạt tìm đến hoàng đế tranh công, liền cũng đến đây góp vui.
Chính là không muốn để cho Tô Mạt độc sủng.
Cho dù là được nghỉ học, cũng phải do hai nàng cầu tình hoàng đế mới đồngý, chỉ trông vào Tô Mạt, căn bản không thể được chấp nhận.
Hoàng Phủ Kha gật đầu,“Nghe được, rất không thú vị.”
Hoàng đế mặt mày trầm xuống, lập tức lại bất đắc dĩ cười, khẽ thở dài một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt.
Thật sự là càng nhìn càng muốn nhìn hơn nữa, Tống Dung Hoa thấy hoàng đếkhông hỏi mình, bèn nói:“Bệ hạ, hai phu phụ mèo thật xấu xa.”
Hoàng đế nhìn nàng một cái, thản nhiên hỏi:“Thật không?”
Tống Dung Hoa dùng sức gật đầu,“Đương nhiên, một kẻ thường xuyên ăn thịtchim, một kẻ khác lại hay lấy chim ra đùa giỡn. Vẫn là người thợ săntốt, đem chim mang về nhà, về sau chim không cần phải lo đến không có ăn không có uống rồi. Nhìn xem những con chim nhà chúng ta này, chẳng lẽkhông đúng sao?”
Hoàng đế nhướng mi,“Không sai.”
Hoàng Phủ Kha lập tức cọ quậy người cười nói:“Phụ hoàng, vậy có thưởng không a.”
Hoàng đế nhìn nàng một cái,“Muốn cái gì?”
Hoàng Phủ Kha hướng Tống Dung Hoa đắc ý cười cười,“Phụ hoàng, vậy cho chúngta nghỉ hai ngày lễ đi. Tiết đông chí a. Mọi người đều phải nghỉ ngơi .”
Hai nàng đã xin hoàng thượng ban ơn, mọi người đương nhiên phải cảm kích các nàng, như vậy các nàng cũng có mặt mũi.
Hoàng đế mặt mày trầm xuống,“Chỉ biết chơi đùa, đi đem việc học tiên sinh phân phó làm lại một lần đi.”
Hai người vừa nghe thấy, nhất thời choáng váng, hoàng đế chẳng những không ban thưởng, ngược lại còn hung dữ như vậy hung.
Hoàng Phủ Kha cái miệng nhỏ nhắn móp mép, muốn khóc.
Hoàng quý phi nhìn thấy sự tình trước mắt, bước lên phía trước nói:“Bệ hạ cần gì phải lấy tiểu hài tử ra hả giận. Dù sao mọi người đều là người bìnhthường, có mấy người có thể có tài trí của Tô ngũ tiểu thư chứ? Cho dùlà người trưởng thành hơn mười mấy tuổi, chưa chắc đã bằng.”
Hoàng đế vươn tay đem Tô Mạt ôm vào lòng, nói với Lưu Ngọc,“Lấy câu truyệnxưa này, đến hỏi hỏi lão tam, lão ngũ, xem bọn hắn suy nghĩ ra sao.”
Lưu Ngọc nhận lệnh, lập tức đi chuẩn bị.
Tô Mạt mím môi, nhẹ nhàng nói:“Bệ hạ, vì sao không hỏi nhị điện hạ?”
Hoàng đế cười nói:“Hắn chính là con mèo hung ác kia, chỉ là một tên mãng phuthôi, sao biết được ý tứ sâu xa của câu chuyện chứ. Không cần hỏi hắn.”
Tô Mạt cảm thấy căng thẳng, thì ra, Tĩnh thiếu gia bị hoàng đế khinh thị như thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.