Tô Mạt cười ha ha, mới không có đâu, Tĩnh thiếu gia có rất nhiều tiền.
Triệu tiên sinh gấp đến độ không nhịn được, bất chấp hình tượng của chínhmình từ ngày xưa, níu kéo Tô Mạt,“Nha đầu, mau nói cho ta biết, ngươithắng như thế nào.”
Hắn tò mò muốn chết, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là tò mò muốn chết.
Tô Mạt nhéo râu hắn một phen, cười nói:“Tiên sinh, ngài vẫn luôn siêu phàm thoát tục, nay tại sao lại cả người toát ra hơi tiền thế, còn thích tám chuyện thiên hạ nữa. Dù sao ngài cũng không để ý đến tiền bạc, khôngbằng đem tiền ngài thắng cho ta đi.”
Nói xong liền đi lấy ngânphiếu của hắn, Triệu học sĩ lập tức cất ngay bọc tiền vào trong ngực,hắn vừa buông lỏng tay, Tô Mạt đã thoát được, hướng hắn phất phấttay,“Tiên sinh, ta hôm nay nghỉ phép nha.”
Nói xong bỏ chạy ra ngoài, Tĩnh thiếu gia còn đang chờ nàng kìa.
Nàng chạy đến con đường nhỏ, một người giang tay ôm lấy nàng, chạy nhanh như bay.
Nàng cười khanh khách nói:“Chúng ta buôn bán lời thiệt nhiều tiền, phát tài rồi, có tiền vốn buôn bán rồi!”
Tĩnh thiếu gia cũng nhịn không được ý cười trong lòng, sủng nịch nói:“Nàng là tiểu nha đầu giảo hoạt.”
May mắn hắn gặp nàng ở lúc nàng 6 tuổi, may mắn khi đó hắn không quá lãnhhuyết, may mắn, hắn không có coi nàng trở thành như những người đó, maymắn......
Nàng ở trong lòng hắn, muốn cả đời cũng không buông ra.
Nhìn nàng lớn lên, mặc kệ là lớn lên thành thế nào, đều là điều hắn chờ mong nhất .
Tô Mạt ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1292890/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.