Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại Tô Nhân Vũ, thâm thúy sâu xa, quật cường bất khuất.
Nàng nghe xong thản nhiên nói :“Nếu ta nói không ghen tị, đó là giả. Có đứanhỏ nào không nghĩ đến được đến cha mẹ cưng chiều? Nhưng bởi vì xuấtthân không giống, địa vị khác nhau, con của chính thất và thứ thiếp cósự khác biệt. Có người vừa sinh ra liền được cha mẹ sủng ái, có người bị đuổi xuống thôn trang, làm những công việc nô tỳ cũng không phải làm.Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn bị di nương trút giận lên người,động một chút là chửi mắng không cho cơm ăn.
Thử hỏi, nữ nhi nào đã từng sống như sẽ không ganh tỵ a?”
Vương phu nhân lạnh lùng nói :“Lão gia nghe thấy rồi đó, cho nên ngươi liền nguyền rủa chính tỷ tỷ mình?”
Đôi lông mi dày cao vút của Tô Mạt run rẩy :“ Có thể ở Phù Dung viên, ta đã rất thỏa mãn. Phu nhân rất tốt với ta, lão gia đối ta cũng thực chiếucố. Ta đã mãn nguyện. Muốn nói nguyền rủa, từ đâu đến? Phu nhân một khiđã nói như vậy, thì xin mời lấy chứng cớ ra. Ta sai ai đi mua về? họclàm ra sao? chẳng lẽ ta từ trong bụng mẹ sinh ra đã biết làm?”
Vương phu nhân hừ lạnh một tiếng, quét mắt một cái về đám người Trương mụ mụ :“ Đem Đỗ di nương đi cứu tỉnh.”
Một chậu nước lạnh hắt đi xuống, Đỗ di nương rên rỉ tỉnh lại, hơi thở yếu ớt.
Tô Mạt làm bộ như quan tâm, bổ nhào về phía trước :“Di nương, ngươi rốt cuộc làm cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-sau-lung-de-quoc-thien-tai-tieu-vuong-phi/1292597/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.