Tử Ái Huyên vội lau nước mắt trên mặt. Bản thân cô đã tự nhủ không rung động trước anh, nhưng không hiểu vì sao cô không thể khống chế được cảm xúc của mình. Cư nhiên lại vì những lời lẽ đó mà rơi nước mắt.
Tống Nhất Hàn đi đến, vừa vặn nhìn thấy hành động lau nước mắt của cô. Anh lấy tay nắm chặt tay cô ngăn lại:
- Sao lại khóc? Cô sợ tôi đến vậy à?
Tử Ái Huyên bị anh nắm tay, mặt đỏ gay như quả cà chua. Cô lại lắc lắc đầu.
Tống Nhất Hàn nhìn cô như vậy, vẻ mặt có chút khó coi. Cô không trả lời khiến anh cảm giác như anh đang độc thoại một mình vậy.
- Tử Ái Huyên, cô rốt cuộc có xem tôi là Tổng giám đốc của cô không?
Nghe Tống Nhất Hàn nhắc đến tên cô, Tử Ái Huyên như không tin vào tai mình.
Anh ấy vừa gọi tên cô?
Anh ấy nhớ được tên cô sao?
Có thật là cô không nghe lầm không?
Anh đang gọi tên cô.
- Này.
Tống Nhất Hàn bực bội gọi cô.
- Sao... sao ạ?
- Cô còn không mau về, tối rồi còn ở đây làm gì?
- Vâng, tôi về ngay đây.
Tử Ái Huyên ôm chặt Tiểu Bạch Miêu, tròng mắt không giấu nổi sự vui vẻ. Những giọt nước mắt ban nãy cũng mau chóng biến mất.
- Khoan đã.
Tống Nhất Hàn đột ngột gọi cô.
- Có chuyện gì ạ?
- Để tôi đưa cô về.
Câu nói của Tống Nhất Hàn khiến Tử Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119231/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.