Em không thấy tôi ngồi ở đây sao?
Lăng Tư Duệ cau mày lên tiếng.
- Thấy. Đương nhiên là tôi thấy rồi.
Cô nhìn hắn gật gật đầu. Bản thân không hề biết hắn đang khó chịu.
- Giỏi nhỉ? Thấy tôi mà xem tôi như không khí là ý gì?
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mặt đã đanh lại vài phần.
- Tôi đang ăn mà.
Đổng Ngạc Ngạc cho cháo vào miệng, tròn mắt nhìn hắn.
Duẫn Mặc Nghiễm ngồi bên cạnh chỉ khẽ nở nụ cười nhẹ. Cậu lấy trong người ra một viên kẹo dâu đưa cho cô.
- Ngạc Ngạc, cho cậu này.
Đổng Ngạc Ngạc nghe cậu nói, quay ngoắt sang nhìn tay cậu.
Viên kẹo dâu hồng hồng xuất hiện trước mắt khiến cô không khỏi vui vẻ.
Đổng Ngạc Ngạc nhanh tay cầm lấy, điệu bộ như trẻ con nhận được quà. Cô nhoẻ miệng cười, khẽ đáp:
- Nghiễm Nghiễm yêu dấu, cậu còn nhớ sở thích của mình sao? Oa... thật là yêu cậu nha.
Lời nói tưởng chừng vô tư của Đổng Ngạc Ngạc đã khiến gân mặt Lăng Tư Duệ nổi lên không ít.
Cái gì mà Nghiễm Nghiễm yêu quý?
Cái gì mà yêu cậu?
Cô rốt cuộc là đang muốn chọc tức hắn sao?
- Đương nhiên là mình nhớ rồi. Những chuyện liên quan đến cậu làm sao mình có thể quên được.
Duẫn Mặc Nghiễm cười cười, hai hàng mi dài được dịp lay động. Bản thân cũng không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của Lăng Tư Duệ.
Đổng Ngạc Ngạc vui vẻ nhìn cậu, bàn tay định bóc kẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119229/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.