Lắm chuyện.
Hắn không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, hiên ngang bước đi không thèm để ý đến cô.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn bỏ đi, lửa giận sôi lên sùng sục. Lúc nãy hắn có lòng tốt dìu cô ra đây. Sao bây giờ lại đi vào một mình như vậy chứ? Đúng là atula xấu tính mà. Bản tính ngược đãi cô vẫn không thay đổi.
Cô oang oang gọi hắn:
- Này. Anh không đưa tôi vào sao?
Lăng Tư Duệ quay mặt lại nhìn cô. Vừa lúc ấy, một làn gió nhẹ lướt qua mặt hắn. Mái tóc màu xanh đen bị gió thổi bay, lộ rõ vầng trán. Cảnh tượng ấy khiến Đổng Ngạc Ngạc đứng hình.
Hắn thật sự rất đẹp. Cái nắng nhẹ chiếu rọi trên gương mặt càng khiến hắn trở nên rực rỡ. Rực rỡ ở đây không phải là đa sắc màu.
Trong mắt cô, rực rỡ chính là duy nhất. Giữa một bầu không gian tươi đẹp, hình ảnh của hắn hiện lên rõ nét, phóng đại trước tầm nhìn của cô.
Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh hắn dường như trở nên mờ nhạt. Chỉ có ngũ quan tinh xảo kia là không ngừng phát ra tia sáng làm khuấy đảo mắt người nhìn.
Nhìn thấy Đổng Ngạc Ngạc há hốc mồm nhìn hắn không chớp mắt. Lăng Tư Duệ bước đến, gõ trán cô một cái rõ đau:
- Nhìn cái gì?
Cô bị hắn đánh liền nhăn nhó ôm trán. Gương mặt xinh đẹp trở nên khó coi:
- Sao lại đánh tôi? Anh không biết nhẹ nhàng với người bệnh à?
- Tôi thấy người bệnh như cô nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119198/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.