Seoul- Hàn Quốc
Ở một cánh rừng hoang vu, hẻo lánh có một căn nhà hoang. Căn nhà nhìn qua rất cũ kĩ nhưng trong đó lại có rất nhiều phòng. Những căn phòng ở đây đều lót gạch men, không có giường, không có đồ đạc, nó như một song sắt bắt nhốt tử tù.
Đổng Ngạc Ngạc bị nhốt vào đó cùng với một cô gái. Bọn họ đem cô vào đây rồi khóa chặt cửa. Nhìn cô gái đang co ro dưới nền đất lạnh lẽo, cô tỏ ra thương cảm:
- Em gái, em không sao chứ?
- Chị là Ngạc Ngạc sao?
- Ừm. Em tên gì? _ cô hỏi.
- Em là Ngạn Lâm. Năm nay 19 tuổi.
- Nhỏ vậy mà đã bị lừa sang đây rồi sao?
- Hức... em mong chị cứu em ra khỏi đây. Em sợ lắm.
Ngạc Ngạc nhìn cô gái kia, đi đến ngồi cạnh cô an ủi.
Tay cô vẫn đang bị trói. Bây giờ phải tìm cách tháo dây trói. Cô nhìn Ngạn Lâm, nhỏ giọng:
- Em giúp chị cởi dây trói.
- Em không biết phải làm sao?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn mảnh sành dưới đất, cố với tay cầm lấy. Sau đó cô xoay ngược lưng lại với Ngạn Lâm, đưa cho cô ấy miếng sành:
- Dùng cái này.
Ngạn Lâm hiểu ý, cố sức lấy cái đó để cắt dây. Hành động diễn ra khoảng 15 phút thì sợi dây đứt hẳn. Đổng Ngạc Ngạc nhìn tay mình không may bị mảnh sành cứa vào, nhăn mặt đau đớn.
Ngạn Lâm nhìn cô, cúi đầu xin lỗi, nước mắt lại chảy ra.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119185/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.