Cắt đứt dòng suy nghĩ của chính mình, Lăng Tư Duệ ngã người ra ghế. Hắn nhắm hờ mắt, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Ánh mắt của mẹ hắn năm đó thật sự khiến hắn đau lòng. Nó rất dịu dàng, rất ấm áp... nhưng tại sao... khi đó hắn lại không nhận ra được sự bất an... Tại sao...
"Cốc... Cốc...."
Tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn nhíu mày. Miễn cưỡng nhếch môi, hắn lạnh lùng đáp một tiếng:
- Vào đi.
Trạch Kha được hắn cho phép, mở cửa đi vào. Anh cung kính nói:
- Thiếu gia... Tô tiểu thư muốn gặp ngài... Cô ấy đang ở ngoài đại sảnh.
- Bảo cô ta về đi - giọng nói sắc lạnh mang theo sự chán ghét.
- Thiếu gia... Cô ấy nói muốn bàn bạc về chuyện hợp tác.
- Hợp tác?
- Vâng.
- Cho cô ta vào.
Trạch Kha gật đầu, cúi người đi ra ngoài....
5 phút sau...
Tô Điềm Hinh thân ảnh uyển chuyển bước vào. Cô ta mặc bộ váy cúp ngực để lộ vòng một quyến rũ.
Nhìn thấy Lăng Tư Duệ, cô ta e thẹn cười mỉm, cất giọng nói nhẹ nhàng:
- Chào anh.
- Ừm - hắn lãnh đạm.
Tô Điềm Hinh đợi một lúc mà không thấy hắn mời cô ngồi, gương mặt ánh lên tia khó chịu:
- Tôi có thể ngồi chứ?
- Ừm - hắn không nhìn cô, đáp.
Cô bực bội ngồi xuống. Hắn sao có thể nào không quan tâm đến cô? Nhìn cô vốn dĩ rất có sức hút mà.
- Lần này tôi đến đây là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119164/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.