Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì cửa phòng đột ngột mở ra. Một đám người vây quanh Cố Vũ Mặc khiến anh kinh ngạc.
Chết tiệt. Lần này anh đã quá sơ suất rồi.
Người đàn ông với vẻ mặt gian xảo bước lên, ông ta nhìn anh lạnh giọng:
- Mày là ai?
Thì ra ông ta là Khương Viễn. Cố Vũ Mặc lúc này đứng lên, con ngươi màu ngọc bích nheo lại:
- Tôi là ai ông không cần biết.
- Đột nhập vào được đây quả là không tầm thường. Hahaha....
Vì Cố Vũ Mặc có dùng khăn che mặt nên ông ta không nhìn rõ dung mạo.
- Nói. Mày vào đây với mục đích gì?
Cố Vũ Mặc cười khẩy một cái, lạnh giọng:
- Nực cười. Ông có tư cách gì để hỏi?
- Hahaha....mày đừng nghĩ có thể thoát ra khỏi đây.
Chết tiệt. Làm sao ông ta biết mà đến đây chứ? Đúng là một con cáo già.
Người của ông ta khoảng 20 người. Nếu đánh nhau với bọn chúng chắc chắn sẽ không thể ra khỏi đây nguyên vẹn. Anh lại không đem theo vũ khí. Nhưng nếu không đánh, chưa chắc gì đã an toàn. Phải làm sao đây?
Cố Vũ Mặc cau mày suy nghĩ. Đôi mắt màu ngọc bích sắc bén liếc qua phía cửa sổ.
Đây là tầng 8, nếu nhảy xuống đó.... Mặc kệ. Cố Vũ Mặc anh quyết định liều một phen.
Anh nhìn Khương Viễn khiêu khích:
- Nực cười. Ông nghĩ có thể bắt được tôi sao?
Khương Viễn không vội đáp, nhàn nhã hút một điếu thuốc.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119160/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.