Lăng Tư Duệ sau một hồi xào xào nấu nấu thì hoàn thành xong bữa ăn. Hắn tháo tạp dề, mang thức ăn ra bàn.
Đổng Ngạc Ngạc cứ ngẩn người nhìn hắn mà không chút phản ứng.
Thấy cô ngây người ra đó, hắn lạnh giọng:
- Muốn chết đói sao?
Lúc này, Đổng Ngạc Ngạc mới hoàn hồn. Cô lắp bắp:
- À... Không.... không.... muốn.
Cô nhìn đống thức ăn trên bàn, không khỏi cảm thán. Màu sắc và cách trình bày đều đẹp. Woa..... thơm quá đi. Như vậy làm sao cô cưỡng lại được đây?
Đổng Ngạc Ngạc nhìn mà muốn nhỏ dãi.
Lăng Tư Duệ nhìn gương mặt đáng sợ của cô, lạnh lùng phun ra một câu:
- Ăn đi.
Chỉ chờ có thế, Đổng Ngạc Ngạc vơ đũa gắp tới tắp. Cô cho thức ăn vào miệng liên tục. Vừa ngồm ngoàm vừa nói:
- Anh.... ấu... ăn... on.... thật a~
/ Anh nấu ăn ngon thật nha/
Lăng Tư Duệ lãnh đạm gắp thức ăn cho vào miệng, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Nữ nhân ngu ngốc! Ai giành ăn với cô ta mà cô ta ăn liên tục như vậy? Còn nữa... bộ dạng này chẳng khác nào một con ma đói.
Đổng Ngạc Ngạc bắt gặp ánh mắt coi thường của hắn, nuốt hết thức ăn vào bụng. Cô nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn:
- Anh nhìn tôi như vậy là ý gì?
Lăng Tư Duệ không nhìn cô, lạnh nhạt đáp:
- Ăn đi.
Hừ... Tên atula đáng chết này, hắn đang coi thường bộ dạng ăn uống của cô sao?
Đáng ghét. Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngu-ngoc-toi-thich-em/2119157/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.