Chương trước
Chương sau
"Mau! Mau! Vẫn còn một!" Bà đỡ thấy phản ứng của Thẩm Thiển Mạch, lập tức hô lên, ~~  cả căn phòng lại mau chóng luống cuống tay chân.
Một hồi náo loạn, đứa bé thứ hai cũng ra đời.
"Chúc mừng hoàng thượng, là một vị công chúa!"
"Chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã sinh long phượng thai."
Trên khuôn mặt những người trong phòng đều có sự vui mừng. Trên mặt Thẩm Thiển Mạch tái nhợt cũng lộ ra nụ cười, hướng về phía Tư Đồ Cảnh Diễn cười cười, nói: "Cảnh Diễn, cho ta xem hai đứa con của chúng ta."
Tư Đồ Cảnh Diễn vốn là đang nở nụ cười thoả mãn nắm tay Thẩm Thiển Mạch, nhưng khi nghe được lời Thẩm Thiển Mạch nói, trên mặt xẹt qua một tia ghen tuông. Người mà Mạch Nhi nghĩ tới trước tiên không phải hắn, mà là này hai đứa tiểu tử kia sao?!
Dù trong lòng ghen rất tức tối, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn vội vàng ôm đứa ~~  bé tới cho Thẩm Thiển Mạch nhìn. Khi Thẩm Thiển Mạch thấy hai đứa bé, trên mặt lộ ra sự quan tâm của tình mẫu tử.
"Chàng nghĩ xem nên đặt tên gì cho bọn chúng?" Thẩm Thiển Mạch duỗi ngón tay, dịu dàng quệt vào chóp mũi của hai đứa bé một cái, trong mắt hiện ra nụ cười dịu dàng, hạnh phúc hỏi.
"Nam gọi là Tư Đồ Cảnh, còn nữ gọi là Tư Đồ Nguyệt, nàng thấy được không?" Tư Đồ Cảnh Diễn ôm một đôi trẻ sơ sinh, dịu dàng nhìn Thẩm Thiển Mạch, hỏi.
"Ừ. Cảnh nhi, Nguyệt nhi, hai đứa thích cái tên này không?" Thẩm Thiển Mạch vừa dịu dàng lên tiếng, vừa trêu chọc bọn nhỏ, dịu dàng hỏi.
Tư Đồ Cảnh Diễn giao hai đứa bé cho bà vú, mặt lấy  ~~ lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch nói: "Bọn chúng còn nhỏ lắm, sẽ nghe không hiểu lời nàng nói đâu. Nếu Mạch Nhi muốn nói chuyện thì nên nói cùng ta."
Thẩm Thiển Mạch nhìn hai đứa bé bị bà vú ôm đi, có chút bất đắc dĩ nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn một chút. Cảnh Diễn sao lại có tính trẻ con như vậy, ngay cả đứa bé cũng ăn dấm. Đang muốn mở miệng nói với Tư Đồ Cảnh Diễn thì tiểu thái giám ở cửa đi vào thông báo nói: "Hoàng thượng, quốc hoàng Lâm Vị tới."
"Ngôn Tu Linh?" Lông mày Tư Đồ Cảnh Diễn nhướng lên, người này kể từ nửa năm trước đưa tin cho hắn rằng không còn muốn tranh đoạt thiên hạ nữa, rồi liền im hơi lặng tiếng. Sao hôm nay lại chạy tới Thiên Mạc làm cái gì?
"Này, thì ra là ta tới mà đã bỏ lỡ mất chuyện hay rồi." Ngôn Tu Linh không mời mà tự vào, toàn thân áo đen làm nổi bật lên khí chất phong lưu, phóng khoáng ~~  của hắn, khóe miệng treo lên một nụ cười ngây thơ, khuôn mặt trẻ con hiện ra nét mặt hài hước.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy Ngôn Tu Linh, ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, nói: "Ai cho ngươi tiến vào?"
Trong lời nói mặc dù có sự lạnh lẽo, nhưng nhiều hơn vẫn là vui sướng khi gặp lại Ngôn Tu Linh. Tư Đồ Cảnh Diễn cứ cười như không cười như vây, tựa nộ phi nộ nhìn Ngôn Tu Linh.
Ngôn Tu Linh nhìn dáng vẻ của Tư Đồ Cảnh Diễn, nụ cười nơi khóe miệng càng lớn hơn, ánh mắt từ từ chuyển qua trên người Thẩm Thiển Mạch còn đang tựa ~~  vào bên trên giường, thấy sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thiển Mạch, chỉ là đôi con ngươi đen nhánh vẫn giống như trước, vô cùng linh động và tràn đầy sức sống.
"Ta đây không phải vì quan tâm Thiển Mạch tỷ tỷ sao." Ngôn Tu Linh nở nụ cười trẻ con, nói.
"Hừ!" Tư Đồ Cảnh Diễn khe khẽ hừ một tiếng, nhưng không hề thấy sự tức giận, trong mắt còn mơ hồ có nụ cười. Dù sao hắn cùng Ngôn Tu Linh cũng đã rất lâu không có gặp mặt. Từ bỏ ý định thiên hạ tranh đoạt, hôm nay bọn họ đã là bằng hữu chân chính, là tri kỷ rồi, phần cảm tình này sẽ không dễ dàng mất đi được.
Ngôn Tu Linh cũng là gợi lên một nụ cười phúc hắc, có chút giả bộ xấu xa nói: "Thiển Mạch tỷ tỷ, ta vì là muốn mang đến cho tỷ người mà tỷ muốn gặp đấy."
Thẩm Thiển Mạch nghe lời Ngôn Tu Linh nói, con ngươi đen nhánh khẽ di chuyển, một tia sáng vui mừng từ trong con ngươi đen láy tràn ra. Thẩm Thiển Mạch vui mừng nói: "Là Thiên Thiên sao?"
Sau khi chia tay cùng Thiên Thiên kể từ đại hội võ lâm kia, Thẩm Thiển Mạch đã hơn một năm không có gặp Thiên Thiên rồi. Trước kia vì có đủ các loại lại chuyện quấn  ~~ lấy nàng, nàng hoàn toàn không có thời gian đi xem Thiên Thiên. Sau lại vô cùng vất vả trở lại Thiên Mạc để xử lý thỏa đáng các chuyện sau cùng. Nhưng khi nàng muốn đi gặp Thiên Thiên, lại bị Tư Đồ Cảnh Diễn mãnh liệt kháng nghị, nói ra cho oai, nàng phải dưỡng thân thể cho tốt, không thể mệt nhọc.
Trong lòng Thẩm Thiển Mạch mặc dù muốn đi gặp Thiên Thiên, nhưng vì bận tâm mang thai, nên cũng nhịn xuống. Hôm nay nghe Ngôn Tu Linh nói hắn dẫn theo người nàng muốn gặp, chắc hẳn chính là Thiên Thiên rồi.
"Ô ô, tiểu thư. Thiên Thiên còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa đấy." Lời Thẩm Thiển Mạch còn chưa nói hết, Thiên Thiên ở ngoài cửa chờ cả ngày đã không ~~  nhịn được mà vọt vào, cả người nhào vào trong ngực Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch cưng chìu sờ tóc Thiên Thiên, trong mắt mang theo vài phần ân cần, cười nói: "Ta làm sao có thể sẽ không cần Thiên Thiên chứ! Mấy ngày nay, Thiên Thiên trôi qua còn tốt đó chứ?"
"Tốt thì tốt. Nhưng mà rất muốn gặp tiểu thư." Trong con ngươi ngây thơ của Thiên Thiên toát ra mấy phần hạnh phúc, sau đó nắm tay Thẩm Thiển Mạch, nói như một đứa bé.
Thẩm Thiển Mạch đưa tay ngắt gương mặt của Thiên Thiên, trong mắt đều là cưng chiều cùng thương yêu. Mấy ngày nay không có nhìn thấy Thiên Thiên, không nghĩ  ~~ tới Thiên Thiên vẫn tính trẻ con, vẫn lệ thuộc vào nàng như vậy.
Sắc mặt Tư Đồ Cảnh Diễn kể từ khi nhìn một màn từ lúc Thiên Thiên tiến vào đến giờ, trong nháy mắt kia liền thay đổi. Hung hăng trợn mắt nhìn Ngôn Tu Linh một cái, hắn thật vất vả lắm mới đuổi được cái kẻ dính người này từ bên người Mạch Nhi của hắn đi. Bây giờ Ngôn Tu Linh lại mang nàng về, vậy sau này thời gian hắn và Mạch Nhi ở chung chẳng phải sẽ bị giảm bớt sao!
Tên Ngôn Tu Linh này rõ ràng chính là muốn vậy chứ sao! Tư Đồ Cảnh Diễn tức giận nhìn Ngôn Tu Linh một cái, lại nhìn thấy nụ cười đắc ý của Ngôn Tu Linh, trong ánh mắt kia thấy rõ được sự hài lòng cùng giảo hoạt, một vẻ mặt làm cho ngươi tức chết.
"NGÔN — TU — LINH —" Tư Đồ Cảnh Diễn gằn từng chữ từng chữ rồi mới nặn ra được ba chữ này, chứng tỏ hắn sắp tức điên lên rồi.
Thẩm Thiển Mạch nghe thay tiếng Tư Đồ Cảnh Diễn gọi tên Ngôn Tu Linh, mới phục hồi lại tinh thần, khóe miệng tràn ra nụ cười dịu dàng nói: "Cám ơn ngươi, Ngôn Tu Linh."
Bao lâu rồi nàng không có gặp Thiên Thiên, thật sự nàng rất muốn gặp lại Thiên Thiên lâu rồi. Ngôn Tu Linh có thể mang Thiên Thiên tới gặp nàng, thật sự làm cho ~~  nàng rất vui vẻ.
Tư Đồ Cảnh Diễn thấy trên mặt Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười chân thành, trái tim không khỏi có chút ấm áp, có chút áy náy nhìn Thẩm Thiển Mạch. Hắn vẫn biết Thẩm Thiển Mạch rất nhớ Thiên Thiên, chỉ là hắn không muốn nha đầu Thiên Thiên chết tiệt này luôn kề cận Thẩm Thiển Mạch, vì vậy mà hắn mới không để cho Thẩm Thiển Mạch đi tìm Thiên Thiên. Nhưng không nghĩ tới, Thẩm Thiển Mạch nhớ Thiên Thiên nhiều  ~~ như vậy.
Điều này thật sự làm cho hắn vô cùng ghen tỵ mà lại không biết làm thế nào. Xem ra sau này, hắn còn phải chia sẻ thời gian bên cạnh Thẩm Thiển Mạch cùng nha đầu đáng chết này. Nghĩ tới đây, Tư Đồ Cảnh Diễn cảm thấy vô cùng đau xót. Mà vì Thiên Thiên và Thẩm Thiển Mạch đang trong niềm vui gặp lại nên cũng là không có chú ý tới thay đổi của Tư Đồ Cảnh Diễn.
Ngoài cửa. Một bóng dáng màu xanh cùng một bóng dáng màu trắng lẳng lặng đứng.
"Đại ca, ngươi thật sự không muốn vào sao?" Huyền Minh chớp tròng mắt trong suốt ngây thơ, nhìn Huyền Lâu vẫn là toàn thân áo trắng xuất trần bên cạnh, tò mò hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.