Sênh Ca vẫn mặc bộ hắc y lạnh lùng, không có biểu tình gì trên mặt cả, bộ mặt ấy như núi băng vạn năm không tan. Nhưng Thẩm Thiển Mạch biết, có thứ gì đó đã yên lặng thay đổi. Đôi mắt kia của Sênh Ca tưởng chừng vĩnh viễn không có sắc thái gì, giờ đây lại tràn đầy ánh sáng rực rỡ. Thứ ánh sáng ấy thật khó mà miêu tả, giống như từ trong ao tù nước đọng bỗng nhiên có cảm giác sống lại, khiến Sênh Ca không còn lạnh lẽo như trước.
"Hai người cũng thật thanh nhàn đấy." Thẩm Thiển Mạch cười như có như không. Từ sau khi hiểu được tâm tư của Sênh Ca, Thẩm Thiển Mạch rất ít khi ủy nhiệm cho Sênh Ca làm nhiệm vụ, mà để Sênh Ca ở lại Thiên Mạc. Thứ nhất là có thể ở bên Tư Đồ Cảnh Hạo, thứ hai cũng có thể giúp mình chiếu cố Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Cung chủ có nhiệm vụ?" Sênh Ca lạnh lùng nhìn lên, vẫn là cái bộ mặt lạnh như băng, dường như sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho Tư Đồ Cảnh Hạo.
Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn là cái trạng thái như núi băng vạn năm này. Mà thôi mà thôi, nàng cũng không quan tâm làm gì, dù sao nàng cũng có Tư Đồ Cảnh Diễn của nàng rồi.
Mâu sắc bình thản nhìn ván cờ trên bàn, tài đánh cờ của Tư Đồ Cảnh Hạo thoạt nhìn rất tốt. Lão cung chủ Ma Cung từng nói, một cao thủ đánh cờ, nhất định cũng là một cao thủ thiện mưu (sở trường về mưu kế). Nếu Tư Đồ Cảnh Hạo nguyện ý, tất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngoan-ngoan-ve-nha-voi-tram/618422/quyen-4-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.