Chương trước
Chương sau
Thẩm Thiển Mạch một đường trở lại chỗ ở, sau đó làm bộ như mệt mỏi, ngã đầu xuống gối, Mạc Nhất cũng thức thời không quấy rầy nàng, ý tốt muốn giải thích dừng ở cửa miệng, vì nàng khép cửa phòng lại.
Thẩm Thiển Mạch nghe được âm thanh đóng cửa, im lặng không lên tiếng đem tờ giấy trong tay áo lấy ra.
Trong Càn Khôn cung có Càn Khôn.
Trên tờ giấy chỉ viết một câu như vậy ý tứ không rõ ràng, nhưng Thẩm Thiển Mạch lại hiểu. Khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười nhẹ, nàng phí hết tâm tư tới đây bày hết này đến kế khác, thứ nhất là vì muốn Nạp Lan Dung buông lỏng cảnh giác, thứ hai là vì muốn tìm kiếm thời cơ khiến cho Nạp Lan Dung ứng phó không kịp, mà quan trọng nhất, chính là bản đồ quân sự bố trí phòng thủ tại hoàng cung Lê Quốc.
Bản đồ bố trí quân sự. Đối với một cái quốc gia mà nói rất quan trọng, nếu có thể lấy được tấm bản đồ này, khi Thiên Mạc tấn công Lê Quốc có thể tiết kiệm không ít hơi sức.
Thử hỏi bố trí quân sự của đối thủ cũng đã bị ngươi biết hết toàn bộ, ngươi còn có khả năng không thắng được sao?  Huống chi binh lực Thiên Mạc nhiều hơn Lê Quốc rất nhiều, nếu còn biết được bố trí quân sự của Lê Quốc, như vậy tất cả quân đội của Lê Quốc đối với Thiên Mạc mà nói cơ hồ chỉ là trong suốt, Lê Quốc tất diệt.
"Càn Khôn cung." Thẩm Thiển Mạch yên lặng thì thầm trong lòng, đôi mắt đen nhánh mang theo tự tin vô cùng, giống như ánh trăng trong đêm tối sáng trong chói lóa, chói sáng đến mức khiến cho người ta không dám nhìn gần, khóe môi chậm rãi nâng lên một đường cong đắc thắng.
Càn Khôn cung là Tàng Thư Các của Lê Quốc. Không nghĩ tới tấm bản đồ bố trí quân sự này tự nhiên lại giấu ở Càn Khôn cung? Trong Càn Khôn cung có Càn Khôn, cho thấy Tàng Thư Các không hề đơn giản. Cự nhiên ngược lại khiến nàng tối nay muốn đi xem một chút rồi.
Mặc dù chung quanh có không ít trụ sở mai phục, nhưng mà đối với với Thẩm Thiển Mạch mà nói, căn bản không đáng để vào mắt. Nàng muốn đi ra ngoài, tùy thời đều có thể.
Chọn một bộ y phục màu xanh đen, Thẩm Thiển Mạch cột tóc ổn thỏa, nhìn một chút tình huống bên ngoài, lắc mình một cái ra khỏi gian phòng.
Màu trắng quá mức chói mắt. Hiện tại ở chỗ này lại không có y phục dạ hành. Chỉ đành phải chọn bộ y phục màu xanh đen này, cũng rất thuận lợi.
Ánh trăng chiếu vào trên mặt Thẩm Thiển Mạch, khiến cho đôi mắt đen nhánh của nàng càng phát sáng như nhìn thấu đáo mọi vật lại mang theo sức quyến rũ vô hình, trên khóe môi nàng là một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh băng hàn, lắng nghe hơi thở bốn phía, lấy khinh công cực nhanh tránh né các trạm gác ngầm cùng các đội tuần tra, thuận lợi ra khỏi phạm vi trụ sở.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch trở nên lạnh lẽo. Tên Nạp Lan Dung này đối với nàng quả thật vẫn còn không yên lòng, đã "Phế" võ công của nàng, lại vẫn phái nghiêm mật thủ vệ như vậy! Nếu không phải từ nhỏ nàng đã học cách làm thế nào để tránh né những ám dạ này, thật đúng là không thể nào thuận lợi ra ngoài như vậy.
Rời khỏi phạm vi trụ sở, thị vệ ở hoàng cung Lê Quốc cũng giống như hoàng cung Kỳ Nguyệt không chịu nổi một kích. Thẩm Thiển Mạch rất dễ dàng tránh được thị vệ đang tuần tra, rất nhanh đến được Càn Khôn cung.
Sắc trời hơn tối. Y phục màu xanh đen của Thẩm Thiển Mạch cùng bóng tối bốn phía đã hòa làm một thể. Mặc dù không phải quần áo dánh các chuyến đi trong đêm, tuy nhiên nó cũng giúp mình ẩn thân rất tốt. Mấu chốt nhất là, bộ quần áo này tương đối vừa người, giống như đặc biệt vì nàng mà làm ra vậy.
Hơn nữa chất liệu của y phục này cũng rất đặc biệt. Thời gian quá vội vàng nên Thẩm Thiển Mạch cũng chưa có cẩn thận xem xét xem chất vải của y phục này là gì, chẳng qua là cảm thấy mặc nó rất thoải mái, sờ lên tương đối quen thuộc mà thôi.
Càng đến gần Càn Khôn cung, chân mày Thẩm Thiển Mạch liền chau lại càng sâu. Càn Khôn cung này khiến cho nàng cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Bốn phía Càn Khôn cung không có bất kỳ  thị vệ nào canh giữ. Chỉ có hai tiểu thái giám đứng ở trước cửa đang gật gù, trong mắt Thẩm Thiển Mạch lướt qua một tia nghi ngờ.
Theo đạo lý trong Càn Khôn cung cất giấu một thứ quan trọng như vậy, Nạp Lan Dung không thể nào chỉ phái hai tiểu thái giám canh chừng. Như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất, Càn Khôn cung này vốn căn bản không có gì cả. Dĩ nhiên, Thẩm Thiển Mạch là tuyệt đối tin tưởng năng lực xử lý chuyện của người dưới tay nàng. Buổi chiều người cung nữ kia nhìn rất tầm thường, nhưng đây chính là cao thủ Ma Cung chỉ đứng dưới Sênh Ca, tin tức của nàng ta tuyệt đối sẽ không có vấn đề.
Như vậy, cũng chỉ có loại khả năng thứ hai. Đó chính là Nạp Lan Dung không hề lo sợ, cảm thấy căn bản không có người nào có thể đủ khả năng lấy đi bản đồ bố trí quân sự từ bên trong Càn Khôn cung.
Thẩm Thiển Mạch nhếch môi cười khinh thường. Không có người nào có thể lấy đi sao?! Như vậy nàng càng muốn nhìn xem, tự tin của Nạp Lan Dung đến cùng có bao nhiêu phân lượng. Nàng ngược lại không tin, cái Càn Khôn cung này chẳng lẽ còn có thể điên đảo Càn Khôn hay sao! Cố tình nàng lại càng muốn đi vào đó coi trộm một chút!
Ra tay như điện. Rất nhanh đánh ngất xỉu hai tên tiều thái giám canh cửa vốn đang uể oải ngủ gà ngủ gật. Thẩm Thiển Mạch cũng không thèm nhìn tới hai tiểu thái giám này thêm một cái nào, mà nhanh nhẹn lách mình, tiến vào Càn Khôn cung.
Sau lưng Thẩm Thiển Mạch một đạo bóng đen vẫn theo đuôi xa xa theo sát nhanh chóng đi vào.
Thẩm Thiển Mạch đi thẳng đến tận cùng bên trong Càn Khôn cung, trong mắt mang theo vài phần quan sát nhìn bố trí của Càn Khôn cung. Bố trí ở chỗ tận cùng bên trong này hình như so với bên ngoài có chút không giống. Nhìn bố trí thì hình như có trận pháp gì đó.
Thẩm Thiển Mạch cảm thấy nghi ngờ, vừa quan sát vừa đi tới, đột nhiên giống như đã dẫm vào cái gì, bên cạnh vô số tên bắn đột nhiên bay ra, trong mắt Thẩm Thiển Mạch ánh lên sắc lạnh, xoay người một cái, tránh được những mũi tên đang bắn ra, trong không trung tung người một cái nhảy ra khỏi phạm vi trung tâm của các mũi tên.
Thẩm Thiển Mạch nhìn cảnh tượng trước mắt. Thưa thớt đầy đất là những mũi tên, có tới vài chục cái, nếu mới vừa rồi nàng chậm một chút nữa thôi, rất có thể đã bị ghim thành nhím rồi. Tận cùng bên trong Càn Khôn cung này có cả cơ quan cùng trận pháp, thậm chí bản thân nàng cũng không nhận ra được đó là trận pháp gì, còn suýt nữa bị trúng tên, xem ra sự tự tin của Nạp Lan Dung thật sự cũng không phải là không có đạo lý.
Thẩm Thiển Mạch chậm rãi nở nụ cười. Trong mắt cũng là tăng thêm vài phần âm trầm. Xem ra nàng cần phải cẩn thận một chút rồi, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có thể sẽ liên lụy đến Tư Đồ Cảnh Diễn.
Sau lưng bóng đen đã theo sát Thẩm Thiển Mạch tiến vào thấy một màn nguy hiểm mới vừa rồi, trái tim cơ hồ muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài, đôi mắt lập tức liền trầm xuống.
"Nàng thì không thể cẩn thận một chút sao? " Lạnh lùng nhưng mang theo nồng đậm cưng chiều.
Thẩm Thiển Mạch cơ hồ cảm thấy không thể tin được, đây là giọng nói của Tư Đồ Cảnh Diễn. Tư Đồ Cảnh Diễn tại sao lại ở chỗ này. Thẩm Thiển Mạch tràn đầy vui mừng ngoái đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng khuôn mặt quen thuộc này, không phải là Tư Ðồ Cảnh Diễn, mà là Mạc Nhất.
Mới vừa rồi rõ ràng là giọng nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng tuyệt đối không thể nghe lầm. Mà người trước mắt, mặc dù là tướng mạo của Mạc Nhất, nhưng đôi mắt hàm chứa thâm tình cùng khí phách, với nụ cười tà mị mà cưng chiều đó, rõ ràng chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, rõ ràng chính là Cảnh Diễn của nàng!
"Cảnh Diễn." Động tình hô. Lập tức trong lòng Thẩm Thiển Mạch như được lấp đầy. Nhưng lo lắng bất an khi ở Lê Quốc, cùng cảm giác run sợ trong lòng lập tức được phóng thích.
Cảnh Diễn của nàng vẫn ở bên cạnh nàng. Khó trách nàng lại cảm thấy Mạc Nhất quen thuộc như thế. Bởi vì từ bề ngoài lạnh lẽo đó nàng vẫn cảm thấy ôn hòa mà quen thuộc. Đó là ấm áp mà chỉ có Cảnh Diễn của nàng mới có thể cho nàng.
Trong lòng không thể không cảm động. Tư Đồ Cảnh Diễn chưa bao giờ ngăn cản quyết định của nàng, nhưng hắn vẫn sẽ yên lặng bảo vệ nàng như vậy. Nàng muốn làm gì, hắn sẽ không đi cản. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ để mặc cho nàng mạo hiểm, hắn lựa chọn phải mạnh mẽ hơn để bảo hộ nàng.
Nâng lên nụ cười nhẹ, Thẩm Thiển Mạch đưa tay nắm lấy tay Tư Đồ Cảnh Diễn, cười nói, "Cảnh Diễn, yên tâm đi. Thiếp không có việc gì."
"Ưmh."
Thẩm Thiển Mạch vừa nói xong, Tư Đồ Cảnh Diễn thế nhưng lại thật mạnh kéo nàng ôm vào trong ngực, hung hăng hôn xuống Nụ hôn này mang theo sự nhớ nhung khắc cốt, mang theo trách cứ mới vừa rồi bị nàng hù dọa, mang theo yêu say đắm cùng đau lòng, mang theo sự cưng chiều vô biên. Nụ hôn cường thế mà bá đạo, dịu dàng mà triền miên.
Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn cứ như vậy ở trong Càn Khôn cung ôm hôn. Hoàn toàn không để ý nguy hiểm đang ẩn dấu bốn phía.
Tư Đồ Cảnh Diễn cũng biết trong Càn Khôn cung này nguy cơ bốn phía. Nhưng hắn thật sợ, sợ Thẩm Thiển Mạch bị thương tổn. Mới vừa rồi thấy một màn nguy hiểm như vậy, cho dù là tỉnh táo tự chủ như hắn, cũng thiếu chút nữa là kêu lên sợ hãi.
Bên trong Càn Khôn cung có bản đồ bố trí quân sự. Hắn cũng đã sớm biết. Chỉ là vẫn chưa nắm chắc mười phần, nên mới chậm chạp không có động thủ.
Hôm nay ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy được động tác nhỏ của Thẩm Thiển Mạch, hắn liền đoán được Thẩm Thiển Mạch muốn động thủ. Vì vậy liền lặng lẽ theo tới, kết quả là thấy được một màn nguy hiểm như thế này, làm cho trong lòng hắn một hồi hốt hoảng, đến thân phận cũng không muốn lừa gạt nữa.
Hắn không chịu nổi chuyện nhìn nữ nhân mà mình yêu mến một mình phấn đấu, còn mình lại chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt trôi qua từng ngày! Hắn muốn đứng ở bên cạnh nàng, quang minh chánh đại nói cho nàng biết, hắn ở đây! Hắn sẽ không để cho nàng một mình chịu đựng những thứ này, cũng không muốn dung túng nàng cậy mạnh nữa.
Bởi vì hắn sợ. Hắn sợ vì vậy mà khiến Thẩm Thiển Mạch bị thương tổn. Cho dù sẽ phải trói chặt cánh chim của nàng, hắn cũng sẽ không tiếc, hắn muốn nàng luôn bình an khỏe mạnh.(diễn đàn).
Thẩm Thiển Mạch từ trong nụ hôn của Tư Đồ Cảnh Diễn cảm nhận được tâm tư của Tư Đồ Cảnh Diễn, đưa tay ôm chắc hông của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch đem cằm đặt trong ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, nói, "Cảnh Diễn, sau này ta sẽ không mạo hiểm một mình nữa. Có cái gì nguy hiểm, chúng ta cùng nhau làm, được không?"
Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, nhếch miệng hiện lên ý cười, nụ cười kia mang theo nhiệt độ nóng bỏng, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, bá đạo nói, "Đây là nàng nói đó, không cho quên đâu đấy, ngày sau nàng còn dám một mình mạo hiểm, ta nhất định không tha cho nàng."
"Được rồi. Nhưng trước tiên hãy suy nghĩ một chút làm thế nào đi vào đã." Thẩm Thiển Mạch nhìn lướt qua Càn Khôn cung, trong mắt thoáng qua một tia không biết làm sao, trận pháp này nàng cũng nhìn không ra, trên phương diện trận pháp Tư Đồ Cảnh Diễn có trình độ cao hơn nàng, hẳn là có thể hiểu được đi.
"Tuyệt Trận. Đây là Tuyệt Trận." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua trận pháp một chút, trong mắt rất nặng nề.
Tuyệt Trận. Trận pháp vô song. Chính là trận pháp mạnh nhất cũng lợi hại nhất trong tất cả các loại trận pháp. Trận pháp biến ảo vô thường, hoàn toàn không tìm được mắt trận, hơn nữa cái Tuyệt Trận này lại cùng Huyễn trận hỗ trợ lẫn nhau, càng thêm khó có thể phá giải. Hơn nữa bên trong Tuyệt Trận hung hiểm khác thường, mặc dù thoạt nhìn chỉ là một chỗ nhỏ như vậy, nhưng một khi đã vào trận, thì sẽ rất khó để ra ngoài.
Thẩm Thiển Mạch mới vừa rồi chỉ là mới tiếp xúc trận pháp, trận pháp còn chưa kịp tạo thành, vừa rồi Thẩm Thiển Mạch bản lĩnh cực nhanh, mới có cơ hội trốn ra được, nếu chậm một bước nữa, chỉ sợ là không ra được.
Đây mới là nguyên nhân tại sao mới vừa rồi hắn hoảng loạn như vậy. Bởi vì một khi Thẩm Thiển Mạch đã lâm vào Tuyệt Trận, hắn đang ở bên ngoài căn bản không thấy được tình huống bên trong, coi như hắn có xông vào trong trận đi chăng nữa, bởi vì có Huyễn trận, cũng không nhất định có thể tìm được Thẩm Thiển Mạch, rõ ràng gần trong gang tấc, lại không thể bảo vệ người mình thích nhất, thật là một chuyện vô cùng bất lực.
"Lại là Tuyệt Trận." Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, may là nàng phản ứng nhanh nhẹn, trên lưng cũng không nhịn được mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Khá lắm Nạp Lan Dung. Khó trách không e sợ gì, thì ra là bày trận pháp đệ nhất thiên hạ ở chỗ này chờ đợi!
Quả nhiên Nạp Lan Dung không phải là nhân vật đơn giản. Xem ra hôm nay, nàng đã quá xem thường hắn. Tuyệt Trận này, nàng quả thật không biết cách phá giải như thế nào, càng không thể vượt qua Tuyệt Trận. Nạp Lan Dung  bản lãnh cũng không nhỏ.
Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn cảnh tượng đã bắt đầu biến hóa, trong mắt thoáng qua một tia nặng nề, nụ cười tà mị từ từ nâng lên, nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, "Đi vào hay là trở về?"
"Cũng đã tới. Nào có đạo lý trở về?" Thẩm Thiển Mạch nhíu lông mày, trong mắt thoáng qua một tia tự tin cùng hứng thú, Thẩm Thiển Mạch nàng kể từ khi trùng sinh tới nay, cũng chưa biết đến cái chữ sợ này. Tuyệt Trận tính là gì?! Dù là núi đao biển lửa, cũng không ngăn được chuyện Thẩm Thiển Mạch nàng muốn làm.
Mặc dù không biết làm thế nào phá giải Tuyệt Trận, nhưng tự vệ khi ở trong trận pháp, nàng tin tưởng là không có vấn đề gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.