Chương trước
Chương sau
“A....A” Diêu Nhược Thấm sợ hăi thét lên chói tai, Diêu Sơn nhìn thứ bắn trúng búi tóc của Diêu Nhược Thấm, vững vàng cắm ở chính giữa búi tóc nàng là một cái lá cây, trong mắt thoáng qua một tia nặng nề
Diêu Sơn nhìn dáng vẻ sợ hãi hoang mang của nữ nhi, thoáng tức giận, tìm một vòng nhưng không thấy bất kỳ cái bóng nào, nghĩ tới có người có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào phủ Đại Tướng Quân, lại còn đả thương nữ nhi của hắn, nói xem mặt mũi của hắn đề vào đâu bây giờ, không khỏi tức giận nói “ Là cao nhân phương nào?! Vì sao lại lén lút đả thương người khác?!”
Không có ai trả lời hắn, chỗ sâu trong tán cây, Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn bộ dạng “ta cái gì cũng không có làm” của Tư Đồ Cảnh Diễn, trong mắt thoáng qua một tia đùa giỡn, cười yếu ớt “ Khi nào Cảnh Diễn lại có thú vui thích đùa giỡn người khác vậy?”
Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn là nụ cười lười biếng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của Thẩm Thiển Mạch, cưng chiều cười nói: “Chẳng phải là vì Thiển Mạch không cho ta giết nàng ta, nên ta không thể làm gì khác hơn là hù dọa nàng ta một chút, dạy nàng ta lần sau phải biết cẩn thận giữ miệng của mình” 
“Mấy ngày trước chàng làm nàng ta bị thương ở tay, bây giờ hình như còn chưa khỏi” Thẩm Thiển Mạch nhìn tay trái của Diêu Nhược Thấm vẫn còn quấn băng, trong mắt không một tia đồng tình, có chăng chỉ là nét châm chọc.
Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ nâng, trong mắt là vô tận lạnh lẽo, mở miệng nói “ Một cái cọc cũng chỉ là một cái cọc, lần trước cũng tại nàng ta nói năng lỗ mãng, vũ nhục nàng, muốn trách thì trách nàng ta có những ý tưởng không nên”
“Thẩm Thiển Mạch! Ngươi không cần trốn tránh! Ta biết rõ chính là ngươi làm!” Giọng Diêu Nhược Thấm bén nhọn mà khắc nghiệt cắt đứt câu nói Thẩm Thiển Mạch muốn phát ra, con mắt Tư Đồ Cảnh Diễn trở nên thâm trầm, nữ nhân này ngại sống quá lâu sao!
“Biết là ta thì ngươi có thể làm gì được ta?” Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười ngoan tuyệt, nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, một thân nam trang thanh nhã xuất trần, mỉm cười nhìn vẻ nhếch nhác của Diêu Nhược Thấm.
Diêu Nhược Thấm thấy quả nhiên là Thẩm Thiển Mạch, trong mắt đầu tiên thoáng qua một tia sợ hãi nhưng sau đó là nhìn nhìn thủ vệ của Diêu Sơn đang dần chạy tới, vẫn dùng cái giọng điệu phách lối oán độc nói “Hừ! Ngươi đã muốn vào phủ Tướng quân chịu chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
“Giọng điệu thật cuồng vọng!!” Tư Đồ Cảnh Diễn cũng nhảy từ trên cây xuống, kiêu ngạo quét mắt nhìn những người ở đây, giọng nói cường thế không cho người ta kháng cự “Ta ngược lại muốn nhìn một chút, xem ai có can đảm dám đụng đến một sợi lông của Mạch Nhi!”
Vốn là bọn thị vệ đang muốn ra tay, nhưng bởi vì một câu nói cuồng ngạo này mà dừng bước.
Nam tử một thân hồng y đỏ rực, chỉ lẳng lặng một mình đứng đó, nhưng khí thế lại giống như thiên quân vạn mã, rõ ràng là nụ cười tà mị phóng túng, nhưng lại lợi hại như một thanh bảo kiếm.
“Thì ra là Tam tiểu thư Tướng phủ và hoàng đế Thiên Mạc. Diêu Sơn thất kính” Rốt cuộc Diêu Sơn vẫn khôn ngoan hơn Diêu Nhược Thấm, hắn biết nếu Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễm dám hiện thân, thì bọn họ nắm chắc có thể thoải mái rời đì, huống chi, thân phận của hai người bọn họ cũng không phải là chuyện đùa.
Một người là Hoàng đế nước làng giềng, thân phận vô cùng tôn quý, chỉ một chút sơ xuất thì có thể liên lụy đến cả Kỳ Nguyệt. Một người là nữ nhi Thừa Tướng, hiện tai hắn đang muốn quay sang ủng hộ Thượng Quan Cẩn, nên Thẩm Lăng Vân hắn đắc tội không nổi.
Chỉ là hắn không hiểu, nếu Thẩm Thiển Mạch đã lựa chọn đến Thiên Mạc, thì tại sao nàng còn phải cố ý giả chết để trở lại Kỳ Nguyệt, mà hoàng đế Thiên Mạc này cũng hồ đồ theo nàng sao?
“Phụ thân, cần gì phải khách khí với bọn họ như vậy!” Diêu Nhược Thấm bất mãn lắc lắc tay Diêu Sơn, nhìn nhìn Thẩm Thiển Mạch, kiêu ngạo hất cằm lên “Ta xem không bằng hiện tai giết chết hai người bọn họ!”
“Bốp” Không ai trông thấy Thẩm Thiển Mạch ra tay như thế nào, chỉ thấy Diêu Nhược Thấm ngã nhào trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn hiện lên dấu tay đỏ tươi.
“Ngươi nói nhảm quá nhiều!” Thẩm Thiển Mạch khinh thường liếc nhìn Diêu Nhược Thấm, nàng lười cùng Diêu Nhược Thấm so đo, Diêu Nhược Thấm còn tưởng mình sợ nàng?!
Diêu Nhược Thấm bị Thẩm Thiển Mạch đánh cho ngã ra đất trước mặt nhiều thị vệ như vậy, tự nhiên càng thêm tức giận, nàng ta lập tức lảo đảo bò dậy, chạy đến bên người của Diêu Sơn, dùng cánh tay phải vẫn còn nhúc nhích được lắc lắc cánh tay Diêu Sơn, khóc nức nở nói “Phụ thân, người xem, bọn họ khinh người quá đáng!”
Dieu Sơn thấy Thẩm Thiển Mạch dám ở trước mặt mình đánh Diêu Nhược Thấm, một chút cũng không thèm đặt mình vào mắt thì cũng có chút tức giận, nhưng không dám mạo muội đắc tội Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, huống chi sau lưng Thẩm Thiển Mạch còn có Ma Cung, thế lực Ma Cung cũng không phải là chuyện đùa.
“Xem ra vẫn còn nhẹ tay đối với ngươi” Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe miệng mang theo nụ cười lãnh liệt mà khát máu.
“Rắc rắc” một tiếng, Diêu Nhược Thấm một lần nữa té ngã trên mặt đất, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, người đàn ông này, cư nhiên dám ở phủ Đại Tướng Quân một lần nữa bẻ gãy cánh tay phải của nàng, trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn đến tê dại da đầu, khiến cho nàng đến một chút hơi sức để nói chuyện cũng không có, chỉ có thể cuộn trên mặt đất, yên lặng chịu đựng từng trận đau nhức.
“Càn rỡ!” Diêu Sơn nhìn thấy một màn như vậy cũng không cách nào nhịn được nữa, dám trước mặt hắn ra tay với chính nữ nhi của hắn, bọn họ có để hắn vào mắt sao?!
“Càn rỡ?!” Tư Đồ Cảnh Diễn khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ, cả người tản mát ra khí thế cao cao tại thượng, khiến Diêu Sơn không tự chủ lui về sau một bước.
“Chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào đến thế?!” Động tĩnh bên ngoài khiến cho Thượng Quan Phiên và Diêu Viễn Sam chạy ra, Thượng Quan Phiên mang theo vài phần kiêu căng hỏi.
Đến khi nàng nhìn thấy được một màn trước mắt, liền cảm thấy choáng váng. Một mảnh thủ vệ đen ngòm vây xung quanh, chính giữa là hai nam tử tuyệt mĩ vô song một đỏ một trắng.
Nam tử mặc hồng y nàng đã từng thấy qua, hắn chính là hoàng đế nước Thiên Mạc, nhưng nam tử bạch y thanh nhã vô song kia nàng lại chưa bao giờ thấy.
Mà đứng đối diện hai nam tử này là công công (*) của mình, nhìn xuống đất lại thấy Diêu Nhược Thấm đang nằm đó, hình như đã ngất xỉu.
(*): Ba chồng
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!” Diêu Viễn Sam thấy cảnh tượng này, nghi ngờ hỏi, vừa hỏi vừa chạy ra sân đỡ Diêu Nhược Thấm dậy, sau đó lại hướng đến người làm quát “ Nhược Thấm bị thương thành như vậy, còn không mau mau gọi đại phu?!”
“Ngươi là ai?!” Thượng Quan Phiên chỉ vào Thẩm Thiển Mạch hỏi.
Nam tử trước mặt thanh nhã xuất trần, đôi con ngươi cong cong ẩn chứa nụ cười giống như một đầm nước xanh, trong suốt mà mê người, dưới cái mũi khéo léo tinh sảo là đôi môi anh đào đỏ mọng, giờ phút này trên đôi môi ấy là nụ cười lười biếng. Nàng không nhớ là Kỳ Nguyệt có công tử nào phong hoa tuyệt đại như vậy
“Thẩm Thiển Mạch” Thẩm Thiển Mạch mỉm cười nhìn Thượng Quan Phiên, lạnh nhạt phun ra ba chữ.
Thẩm Thiển Mạch chỉ nhẹ cười nhưng Thượng Quan Phiên lại vì vậy mà thay đổi sắc mặt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nhìn Thẩm Thiển Mạch, kinh ngạc nói “Cái gì?!”
“Thẩm Thiển Mạch chính là cung chủ Ma Cung Mặc Trì!” Giờ phút này, Diêu Nhược Thấm được Diêu Viễn Sam ôm, rít lên từng chữ nói, sắc mặt của nàng trắng bếch như tờ giấy, nhưng đôi môi lại tô đỏ trông rất kì quái, trong mắt nàng độc ác cùng khổ sở đan xen, cả người nhìn cực kỳ dữ tợn.
“Cung chủ Ma Cung? Thẩm Thiển Mạch?” Thượng Quan Phiên vẫn còn giữ dáng vẻ không thể tin, nhìn Thẩm Thiển Mạch từ trên xuống dưới, bộ dáng phong hoa tuyệt đại này cùng với cô gái có dáng vẻ hết sức bình thường kia làm gì có nửa phần tương tự?
Thẩm Thiển Mạch không phải là Tướng phủ tam tiểu thư bất học vô thuật sao? Tại sao lại biến thành Ma Cung cung chủ rồi? Thẩm Thiển Mạch không phải là đã chết trên đường thành hôn rồi sao? Làm sao lại êm đẹp đứng ở chỗ này, đã vậy còn là dung nhan tuyệt đại xuất chúng?
Nhưng mà, người trước mắt lại có một thân khí thế xuất trần cao quý, đúng là rất giống Thẩm Thiển Mạch, hơn nữa nàng lại đứng bên cạnh Tư Đồ Cảnh Diễn, việc này không thể nào là giả được. Chẳng lẽ người này thật sự là Thẩm Thiển Mạch sao?
“Coi như ngươi là Thẩm Thiển Mạch, vậy ngươi đến phủ Đại Tướng Quân để làm gì?” Thượng Quan Phiên nhìn dáng vẻ chẳng quan tâm đúng sai của Thẩm Thiển Mạch, tức giận hỏi, sau đó lại nhìn xung quanh đông nghẹt thị vệ, nghi hoặc nhìn Diêu Sơn “Những thị vệ này để làm gì?”
Thẩm Thiển Mạch nâng lên một chút ý cười, lạnh nhạt nói “ Ta tới xem nữ nhi Đại tướng quân chuẩn bị liên hiệp với cha mình đối phó phu quân của mình!”
Diêu Nhược Thấm nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch, ngoan độc nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, muốn mở miệng mắng to, nhưng lại nhìn thấy Tư Đồ Cảnh Diễn đứng bên cạnh tà mị cười, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
“Cái gì?! Đối phó phu quân của mình, ngươi nói chính là Tam hoàng huynh?” Thượng Quan Phiên nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi nhảy lên, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói “ Ngươi đừng nói bậy, Nhược Thấm yêu thích Tam Hoàng huynh như vậy, làm sao có thể đối phó hắn?!”
“Có phải thật như vậy hay không, ngươi hỏi Đại tướng quân sẽ biết” Thẩm Thiển Mạch trông rất vừa ý với dáng vẻ kích động của Thượng Quan Phiên, khẽ cười nhạt, chỉ chỉ Diêu Sơn, vẫn là một bộ dạng lười biếng, hình như căn bản nàng không đem những thị vệ vây xung quanh mình để vào mắt.
“Công công, nàng nói thật chứ?” Thượng Quan Phiên không thể tin nhìn Diêu Sơn.
Diêu Viễn Sam cũng không tin hỏi “Phụ Thân, lời nàng nói không phải là sự thật đúng không?”
“Đúng là sự thật! Thượng Quan Triệt thất bại đã là chuyện hiển nhiên, thế nhưng hắn lại không chịu buông tha, ta không thể theo hắn đâm đầu vào chỗ chết!” Trên mặt Diêu Sơn thoáng qua một tia âm hàn, lạnh lùng nói.
“Công công, Làm sao người có thể làm vậy? Người quên Tam hoàng huynh đề bạt người như thế nào rồi sao? Coi như không nhớ những thứ này, người cũng nên nhớ, dù sao mẫu hậu cũng là từng bước dìu người lên đến vị trí Đại Tướng quân như hôm nay” Thượng Quan Phiên chỉ vào mũi Diêu Sơn chỉ trích, còn đâu bộ dáng của một công chúa!
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Thượng Quan Phiên, đột nhiên cảm thấy, vị công chúa điêu ngoa không nói lý lẽ này vẫn còn một chút tình cảm con người, ấn tượng đối với Thượng Quan Phiên cũng chuyển biến tốt lên.
“Tất cả đều là chuyện đã qua! Những năm nay ta cũng hi sinh không ít hơn bọn họ, cũng đã vì họ mà làm nhiều việc! Huống chi, người không vì mình trời tru đất diệt, ta không muốn vì một người không còn năng lực mà đi chịu chết, đánh cuộc cả tài sản và tính mạng của mình!” Diêu Sơn khinh thường nói, trong mắt không có nửa phần áy náy, xem thường nhìn Thượng Quan Phiên “ Ngươi cũng thu hồi dáng vẻ cao cao tại thượng đó đi, ta cũng đã chịu đựng ngươi đủ rồi!”
“Diêu Sơn! Ngươi thật láo xược! Ngươi dám nói chuyện với bổn công chúa như vậy?” Thượng Quan Phiên trợn mắt nhìn Diêu Sơn, trên mặt khôi phục dáng vẻ phách lối nói “Bản công chúa không cho ngươi phản bội Tam hoàng huynh!”
“Không cho? Thượng Quan Phiên, ngươi thật thú vị, ngươi cho rằng ngươi còn là công chúa? Chờ đến khi thằng quỷ Quan Triệt đó không may chết đi, ngươi cho rằng Thượng Quan Cẩn sẽ cho ngươi làm công chúa sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một phế vật treo danh hàm công chúa! Còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta?” Diêu Sơn châm chọc nhìn Thượng Quan Phiên, hôm nay hắn đã quyết tâm đứng về phe Thượng Quan Cẩn, đối với Thượng Quan Phiên tự nhiên sẽ không thèm cố kỵ.
Dù sao Thượng Quan Phiên cùng Thượng Quan Triệt mới thật sự là thân huynh muội cùng một mẹ sinh ra.
“Phụ thân, ngươi như vậy là không đúng!” Diêu Viễn Sam mở miệng nói “ Bác đối với chúng ta ân trọng như núi, Thượng Quan Triệt đối với chúng ta cũng không mỏng, chúng ta sao có thể vứt bỏ bọn họ? Coi như đánh cuộc tính mạng của mình, chúng ta cũng không thể như vậy”.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, không nghĩ tới Diêu Viễn Sam trẻ người non dạ nhưng vẫn có mấy phần tình nghĩa, hành động của Thượng Quan Phiên cũng ngoài dự liệu của nàng, xem ra trong hoàng thất cũng không phải không có chút thân tình nào.
Thượng Quan Phiên tính tình mặc dù kiêu căng ương ngạnh, khiến cho người ghét, nhưng dù sao cũng không xấu, tại thời khắc khó khăn như vậy, còn đứng ra bảo vệ ca ca của mình, cũng coi như là có chút lương tâm.
“Hoàng Thất Kỳ Nguyệt cũng không phải đều là người máu lạnh” Tư Đồ Cảnh Diễn dán sát lỗ tai Thẩm Thiển Mạch hài hước nói.
“Không biết hoàng thất Thiên Mạc như thế nào?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày hỏi ngược lại, nhận thấy vẻ mặt không tự nhiên của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch biết nàng đã chạm đến chuyện đau lòng của hắn rồi, dù sao sinh ra ở hoàng gia, luôn có nhiều kinh nghiệm sống khổ sở hơn người bình thường.
“Đủ rồi! Ta đã quyết định trợ giúp Thượng Quan Cẩn, các ngươi không cần nói nữa” Diêu Sơn trợn mắt nhìn con trai mình, lại khinh thường liếc Thượng Quan Phiên một cái.
“Công công, người không thế làm như vậy, hiện tại người là chỗ dựa duy nhất của Tam hoàng huynh, người không thể như vậy được!” Thượng Quan Phiên nghe được lời nói của Diêu Sơn, không khỏi kêu lên.
“Đúng vậy, phụ thân, người không thể làm như vậy!” Diêu Viễn Sam cũng phụ họa theo.
“Câm miệng cho ta! Các ngươi người nào dám nói một chữ không, thì ta sẽ đuổi ra ngoài!” Diêu Sơn không nhịn được quát, Diêu Viễn Sam từ nhỏ đã rất nghe lời, như thế nào lại chống đối với mình?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.