Một khúc kinh bốn tòa
Thẩm Thiển Mạch thông qua khe hở nhìn thấy Thái tử. Kiếp trước, ở Bách Gia yến nàng bị Thượng Quan Triệt làm cho mê đắm, sau khi gả cho Thượng Quan Triệt lại không ra khỏi cửa, ở trong khoảng thời gian này Thái tử cũng bất đắc kỷ tử, vì thế mà nàng chưa từng thấy qua Thái tử.
Thái tử mặc một bộ áo mãng bào màu vàng sáng, vóc người cao to, ngũ quan cân đối, là một nam tử thanh tú. Chẳng qua là cặp mắt híp lại, đánh giá xung quanh, hình như đang tìm kiếm mỹ nữ, bộ mặt hèn mọn bỉ ổi phá hư khí chất của bộ mãng bào.
Một Thái tử như vậy, cũng khó trách triều thần không phục, hoàng tử không cam lòng. Hèn nhát vô năng lại dâm ô vô độ, thật không hiểu tại sao Hoàng Thượng lại khăng khăng muốn truyền ngôi cho Thái tử.
“A!” Bên trong màn trướng không ngừng truyền đến tiếng kêu của các cô gái xinh đẹp.
Mọi ánh mắt đều tụ tập ở người vừa đến. Thẩm Thiển Mạch thấy Thẩm Thiển Ngữ hình như được hít vào thần khí, đôi con ngươi giống như bị làm phép nhìn ra bên ngoài màn, tràn đầy ái mộ.
Một cái áo khoác màu trắng nạm vàng, tóc đen đơn giản buộc lên, khuôn mặt mỉm cười đi đến, phong thái kỳ tú, say mê hấp dẫn, khiến cho người ta cảm giác được một loại quý khí sáng ngời.
Nhìn kỹ lại, ngũ quan trên mặt lộ ra đường cong ôn hòa. Nụ cười khóe miệng ấp áp như gió xuân, một đôi con ngươi màu sáng hàm chứa ánh mắt dịu dàng.
Đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-ngoan-ngoan-ve-nha-voi-tram/618309/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.