Chương trước
Chương sau
Tô Nhứ nổi giận đùng đùng từ văn phòng Lộ Thiểu Hành đi ra, hận không thểđem toàn bộ đồ bên trong đập bể một trận, đương nhiên, cho dù mất đi lýtrí, cũng không thể làm như vậy. Sau khi làm như vậy, ông nội của côkhông chừng sẽ lôi kéo cô đến nơi đây giải thích với Lộ Thiểu Hành. Vừarồi thư ký khuyên giải cô, cô còn tưởng rằng Lộ Thiểu Hành mượn cớ, đivào mới phát hiện, anh ta thật sự không có ở đó. Bị kích động chạy tớikhởi binh hỏi tội, lại phát hiện căn bản người ta cũng không có ở đó,hiện tại cô chính là một người tràn ngập tức giận, nhưng không có nútthắt, thêm một chút, khiến cho cả người khó chịu.
Khi đi xuốngliền phát hiện Lộ Diệc Cảnh đã chờ ở nơi đó, không phân tốt xấu liền mởmiệng,” Làm gì, cùng anh hai của anh một bộ dạng đạo đức, sẽ chỉ làm tôi tức giận, cút nhanh, có bao nhiêu liền tránh tôi thật xa."
Lộ Diệc Cảnh bước xuống xe, "Sớm nói với em, anh hai không có ở đây, em không nên đến."
Ý là cô xứng đáng, càng muốn giận chó đánh mèo. Cô mới mặc kệ những thứ này, "Dù sao người nhà các anh đều vô lại."
"Đúng đúng đúng toàn bộ thế giới đều tốt." Châm chọc đến cực điểm, cốtình mang theo vẻ mặt tươi cười. Lộ Diệc Cảnh sờ sờ cái mũi của mình,không cần đem biểu hiện của Lộ Thiểu Hành ở nhà nói cho Tô Nhứ, nếukhông Tô Nhứ sẽ lại càng tức giận.
Trên thực tế, cũng không cónhiều chuyện xảy ra, loại chuyện này từng xảy ra trên đầu Lộ Ôn Thịnh,Lộ Ôn Diên cũng từng xảy ra, chính Lộ Diệc Cảnh cũng từng đụng phải,lần này đến lượt Lộ Thiểu Hành mà thôi. Nghe nói Đường An An cùng LộChính Nhiên nhận được thông tin, Lộ Thiểu Hành ở bên ngoài nuôi một côgái. Lộ Diệc Cảnh cảm thấy chính mình thực sự không hiền lành, vài ngàyliên tiếp liền đợi ở nhà, đã nghĩ nhìn xem bộ dáng anh hai trở về sẽ bịgiáo huấn. Kế hoạch của anh rất tốt, còn đặc biệt mua một bộ di động,chuẩn bị đem dáng vẻ bị giáo huấn của anh hai ghi lại. Thời gian quanhìn thấy dáng vẻ thâm tàng bất lộ của anh hai, tưởng tượng một chút anh có ngày hôm nay, phải là chuyện rất sảng khoái.
Sau đó, sựtình tiến triển cùng trong tưởng tượng của Lộ Diệc Cảnh không sai biệtlắm, Lộ Thiểu Hành đã trở lại. Lộ Diệc Cảnh cũng chờ mong. Kết quả, cònkhông chờ Đường An An lên tiếng, Lộ Thiểu Hành liền tự mình mở miệng,hôm nay anh cùng Tô Thiên Linh hẹn hò, cho nên về trể.
Sau khi Lộ Thiểu Hành nói một câu kia, Đường An An không nói gí, Lộ Chính Nhiên thay đổi tư thế cũng không nói gì.
Sau đó Lộ Thiểu Hành liếc mắt một cái nhìn mọi người, "Con có chút mệt, con đi nghỉ ngơi trước." Anh thảnh thơi rời đi, để lại mọi người vẻ mặt không hiểu ra sao.
Mà ngày hôm sau, có lẽ là Lộ ChínhNhiên và Đường An An nghĩ tới điều gì, lại nghĩ muốn gọi Lộ Thiểu Hànhnói một chút. Một đêm trôi qua, có lẽ cảm thấy bị con trai của mình lừagạt. Vở kịch hay liên tiếp trình diễn, giới truyền thông, các trang báolớn, tất cả đều là tin tức Lộ Thiểu Hành cùng Tô Thiên Linh hẹn hò. LộThiểu Hành mới vừa xuống dưới, Đường An An cầm báo chí không giải thíchđược chuyện này, mà Lộ Chính Nhiên nhìn con trai của mình lại nhìn nhìnbáo chí, lựa chọn rời đi, đem mọi chuyện để lại cho vợ của mình.
"Tại sao lại thế này?" Đường An An cảm thấy thật mơ hồ.
"Giống như mọi người suy nghĩ vậy, chẳng lẽ mẹ không nghĩ nhìn thấy con trai mẹ lấy một cô gái môn đăng hộ đối sao?" Lộ Thiểu Hành nhìn lêntrần nhà, vẻ mặt tỏ ra vô tội.
"Con là thật lòng?"
"Không phải mẹ thường nói trong nhà con là người có chừng mực nhất sao?Đương nhiên con biết cái gì nên làm cái gì không nên làm."
LộThiểu Hành thốt ra lời này, tảng đá lớn trong lòng của Đường An An rơixuống một nửa. Bà đương nhiên sẽ hiểu con trai của mình là một người cóhiểu biết, người thôi, nhất là đàn ông, làm sao có thể không phạm sailầm, chỉ cần bằng lòng sửa chữa, tất cả đều coi như không có, hơn nữa từ trước tới nay con trai luôn khiến cho bà an tâm. Hiện tại nhìn thái độnày của Lộ Thiểu Hành, nhất định là biết bà đi tìm người đàn bà kia,biết bọn họ đã biết, vì thế cũng liền xử lí. Thái độ của bọn họ, khẳngđịnh Lộ Thiểu Hành hiểu được, cái loại phụ nữ không có thân phận gì này, nhất định là không thể tiến vào nhà họ Lộ, Lộ Thiểu Hành cùng cô ta cắt đứt sớm cũng tốt, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu Đường An An tìm LêHọa. Loại chuyện này, xét đến cùng, vấn đề là ở con trai của mình, người đàn bà kia chỉ là nguyên nhân bên ngoài mà thôi. Chỉ cần làm cho contrai của mình biết lợi hại trong đó, người đàn bà kia căn bản không phải vấn đề, cho nên con trai của mình tuyệt đối sẽ không cho người đàn bàkia lợi ích gì, mặc kệ đối phương là bởi vì nguyên nhân gì dây dưa cùngmột chỗ với con trai mình.
Đường An An cẩn thận đánh giá contrai của mình, thấy anh như vậy. . . Bình tĩnh, chỉ là khi anh thật sựhiểu được, "Con biết là tốt rồi, chuyện khác mẹ cũng không nói, con làthực sự đối với nhị tiểu thư Tô gia này vừa lòng? Cha con cũng từng nhắc qua, lần trước con không phải. . ."
"Lần đầu tiên gặp mặt,đương nhiên không có cảm giác, cũng không có nói hai câu. Sau này tiếpxúc qua, cảm thấy không tệ, đúng là tiêu chuẩn con dâu mà mẹ thích."
Đường An An gật gật đầu, "Được rồi, ngày nào đó đưa về cho mẹ coi."
Lộ Thiểu Hành gật gật đầu, tự mình đứng lên đi công ty.
Làm khó cho Lộ Diệc Cảnh, vẫn muốn xem diễn, kết quả lại giống như bịđùa giỡn, cái gì cũng không có nhìn thấy. Lộ Thiểu Hành hăng hái trở về, lại hăng hái rời đi.
Bây giờ nhớ tới, Lộ Diệc Cảnh vẫn làkhông hiểu nổi. Mà sau khi Tô Nhứ nhìn thấy báo chí này, tức giận vôcùng, Lộ Thiểu Hành có ý tứ gì, hoá ra đem Lê Họa trở thành món đồ chơimà đùa giỡn? Vội vàng chạy đến tính sổ, nhưng không có nhìn thấy người,đành phải đối với Lộ Diệc Cảnh phát giận.
"Tôi nói anh đi theo tôi để làm gì, đường rộng như vậy, anh cứ đi theo tôi."
"Đường rộng như vậy, em như thế nào chỉ biết anh đi theo em."
"Cút cút cút, bà đây đi bên kia."
"A, đúng lúc anh cũng đi bên kia. . ."
Lộ Thiểu Hành ở sân bay nhận được điện thoại của thư ký, khóe miệngkhông khỏi nở nụ cười, Lê Họa này, giống như không có ưu điểm gì khác,nhìn người còn rất chuẩn, ít nhất có một người bạn tốt. Anh đối với việc Lê Họa cùng Tô Nhứ, vẫn giữ nguyên quan điểm, bây giờ cảm thấy giốngnhư sai lầm rồi. Có ít nhất một người, sẵn lòng vì bạn bè ra tay, cũngcoi như khó có được, nhất là bây giờ mọi người chỉ quét tuyết trước cửacủa mình.
Tắt di động, sau đó đi xếp hàng đăng ký.
Ởnhà hai ngày, trở về liền nhìn thấy trên bàn trà ở phòng khách đặt mộttờ giấy: Đi ra ngoài du lịch vài ngày vài ngày, đừng nhớ.
Anhcầm lấy tờ giấy kia, xem hơn nữa ngày mới hiểu được ý tứ, cũng chỉ làcười cười mà thôi, không có cảm nhận quá lớn. Trong đầu xẹt qua ý nghĩ,khẳng định là cô nhìn thấy bài báo của truyền thông.
Ở trên máy bay nghỉ ngơi vài cái giờ, liền tới thành phố Hạ Xuyên, thành phố nàyphong cảnh nổi tiếng, có rất nhiều du khách đều thích tới đây tham quanphong cảnh. Nhưng có lẽ là toàn bộ dựa vào khách du lịch, kinh tế nơinày không thế nào phát triển. Không phát triển cũng có chỗ tốt của không phát triển, môi trường thoải mái, không khí trong lành, so với thànhphố nổi tiếng thương mại đi một đoạn đường giày da liền đầy bụi cảm giác tốt hơn nhiều.
Lê Họa là đi theo đoàn tính tính thời gian, có lẽ tại hai nơi kia, anh nghĩ cũng không có nghĩ, liền lái xe đi tới.
Lộ Thiểu Hành là ở nơi kế tiếp nhìn thấy Lê Họa, cô đang đứng ở phíasau một đám người, cũng không biết có nghe hướng dẫn du lịch kia đangnói cái gì hay không bộ dáng thật sự nghiêm túc, như là học sinh ngoanngoãn. Nhưng đối với Lộ Thiểu Hành mà nói, bộ dáng của Lê Họa bây giờ có chút giống như giả bộ làm học sinh ngoan đi học, chính mình lại là mộthọc sinh ngỗ ngược. Giống như cô từng cùng anh nói qua, lúc cô họctrung học chủ nhiệm rất là khó tính. Có đoạn thời gian cô bởi vì đi họcmuốn ngủ từn bị giáo viên cố ý nhắc nhở, sau đó vì không để xảy rachuyện như vậy, cô lặng lẽ nghiên cứu ra một bộ dạng nhìn qua thật sựnghiêm túc, thực ra không có nghe giảng, hơn nữa rất chuẩn. Tâm tình LộThiểu Hành rất tốt, thậm chí nghĩ đến, bây giờ không phải cô dùng một bộ dạng kia?
Lộ Thiểu Hành lặng lẽ đi qua, nhanh chóng chống lại ánh mắt Lê Họa Lê Họa, "Cô bé, em bị bắt cóc."
Tất cả mọi người bên cạnh đều kinh ngạc xoay người nhìn qua, còn khôngbiết nên phản ứng như thế nào, thấy Lộ Thiểu Hành cười như vậy, hơn nữaLê Họa dường như cũng không có phản ứng quá lớn, vì thế cũng biết, chỉlộ ra nụ cười hữu nghị.
Lê Họa kéo tay của anh ra, anh không buông, "Nói muốn tiền hay là muốn mạng."
"Muốn tiền." Nếu nhất định phải lựa chọn.
"Anh nhìn em tương đối đáng giá." Lộ Thiểu Hành cười đến mập mờ, cắn lỗ tai của Lê Họa nhẹ nhàng mở miệng, "Nếu không, dùng chút mỹ nhân kế, có lẽ anh sẽ thả em ra."
Người này thật đúng là chơi đùa thành nghiện, "Có lẽ để em suy nghĩ một chút."
"Trước tiên đáp ứng, nếu không không tha cho em."
"Ừ. . ." nói rất miễn cưỡng.
Lộ Thiểu Hành buông cô ra, liền kéo cô hướng về phía người mình, cũngkhông hỏi cô tại sao tự mình cùng đoàn tới đây du lịch, chỉ là kéo côcùng đi gặp hướng dẫn viên du lịch, yêu cầu rời khỏi đoàn tự mình sẽ đitiếp. Hướng dẫn viên du lịch nhìn thấy Lộ Thiểu Hành, đương nhiên cũngsẵn lòng, ký một vài giấy tờ này kia sau đó để người lại.
Lê Họa đối với nơi này chưa quen thuộc, cùng đoàn đi chính là cảm thấy không phiền phức, cho dù nhìn không thấy cảnh gì.
"Sao anh lại tới đây?" Lê Họa thu dọn đồ đạc, mắt thấy anh khoan tay ngồi nhìn, không có chút tự giác giúp đỡ.
"Em ở đây." Sau khi nói xong, tầm mắt liền hướng ra bên ngoài.
Cô hoài nghi nhìn anh một cái, anh đứng ở giữa ánh sáng, ngũ quan dường như bị ánh sáng chiếu vào càng thêm rõ ràng, như là sẽ đốt cháy ánh mắt của cô, lập tức thu hồi tầm mắt.
Anh không hỏi cô tại sao rời đi, cô cũng sẽ không chủ động mở miệng.
Có vài thứ, mọi người biết là tốt rồi.
Cô cũng không tính rời đi, cũng không phải dự định rời đi cái gì. Anhđoán không có sai, cô là thấy được tin tức của anh, chẳng qua không cótức giận, cũng không có hiểu lầm, lại càng không vì vậy mà rời đi. Cũngkhông có thể toàn bộ chuyện này không có suy tính, mẹ anh từng tìm đếncô, một khi đã như vậy, chắc chắn bên kia anh cũng có áp lực. Cô đợi ởnơi nào, không thể cho anh một chút giúp đỡ, cô cũng không muốn mỗi ngày đến hỏi anh "Anh có yêu em không?" "Anh có thể cùng em đi đến mãi mãihay không". Rất lâu trước kia, là muốn hỏi loại vấn đề này. Có lẽ chínhcô cũng hiểu được, cho dù đối phương bằng lòng nói, chính mình bằng lòng tin tưởng sao? Hứa hẹn thứ này, vốn là bạn tin tưởng nó liền tồn tại,bạn không tin nó sẽ không tồn tại. Muốn người khác hứa hẹn, ngoại trừchứng minh bất an, cái gì cũng không chứng minh được.
Chỉ làmột cái túi nhỏ, cô đang chuẩn bị đeo lên, Lộ Thiểu Hành đi tới xáchlấy, chút đồ đạc như vậy, quả thực không giống như rời nhà trốn đi.
Anh đi ở phía trước, "Ngày hôm qua em về nhà?"
"Ừ." Nhìn Lê Mưu Viễn, còn có cô em gái kia, "Lê Mị còn hỏi anh."
"Hỏi anh cái gì?"
Lê Họa nở nụ cười, "Thì nói một chút." Lê Mị cầm lấy tay Lê Họa nhẹ nhàng hỏi, cái anh đẹp trai kia như thế nào không có tới.
Ngày đó là sinh nhật bốn mươi bảy tuổi của Lê Mưu Viễn, cô trở về cũngchỉ là đúng lúc mà thôi. Đã không có hận, kỳ thực thản nhiên rất dễ dàng chỉ cần bạn bằng lòng.
Lộ Thiểu Hành đứng lại, xoay người nhìn cô vài lần, "Cứ như vậy?"
"Anh cho là thế nào?" Cô nâng cằm, có chút khí thế cùng giằng co.
"Em gái của em rất đáng yêu, lớn lên hẳn là một người rất xinh đẹp."
Lê Họa liếc trắng mắt, "Chỉ biết nghĩ chuyện này."
"Em gái của em rất đáng yêu, lớn lên hẳn là một người thùy mị." Lập tức đổi từ.
"Anh cho rằng anh là thầy tướng số?"
"Từng học qua một chút, muốn coi một chút hay không?" Lộ Thiểu Hành mỉm cười.
"Thu phí bao nhiêu?"
"Bởi vì được xem là rất chuẩn, người bình thường không thể xem, vị tiểu thư đây chuẩn bị lấy sắc hầu hạ bổn đại gia, tôi gắng gượng vì cô xemmột chút."
Anh vừa nói xong, Lê Họa liền đuổi theo, lôi kéocánh tay anh hung hăng cấu, "Anh làm sao không coi cho chính mình mộtquẻ, anh xong đời."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.