Lê Họa nhìn điện thoại di động thấy "Mẹ đang gọi", tâm tình liền dâng lênnỗi phiền muộn. Có phần hiểu được, khi cha mẹ nhận được điện thoại củacon mình, cảm thấy thống khổ. Con cái không có chuyện gì, ít khi gọiđiện thoại về nhà, một tá điện thoại, hơn phân nửa là bởi vì cần sinhhoạt phí, cần tiêu phí, lý do thiên kì bách quái (vô cùng kì quặc),kếtquả chỉ có một, cha mẹ vội vàng đi gom góp tiền, động tác vẫn không thểchậm, nếu không con cái sẽ điện thoại thúc giục. Tâm tình hiện tại củaLê Họa, liền cùng tâm tình này của cha mẹ không sai biệt lắm, nhưng lạikhông thể không nghe. 
Đi tới trên ban công, nơi này trống trải một chút, có thể làm cho tâm tình của cô tốt hơn một chút. 
"Mẹ" Ánh mắt nhìn chăm chú phương xa, thấy có bóng người tiến vào trong tầm mắt, thấy không rõ đối phương là ai, cũng không có dự định nhìn,nhưng mà nhàm chán không thú vị, không biết nên nhìn cái gì. 
Chân đá vào gạch tráng men nhỏ trên lan can, nghe thanh âm của Dương ÚyNhiên truyền đến, "Hôm nay lại đây ăn cơm đi, rất lâu cũng chưa từng trở lại." Trong giọng nói có một chút oán giận, chỉ có một cô con gái, côhình như quan tâm không đủ đối với người mẹ này. 
Khóe miệng tràn ra một tia cười như không, "Được". Cùng lúc đó, chân tiếp tục đá vào gạch men. 
Cất điện thoại, nhìn bóng dáng thiếu hiểu biết của chính mình trên cửasổ thủy tinh, kiên cường? Cho ai xem? Ngay cả mình cũng bắt đầu coithường chính mình, chính là khinh thường, không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-huu-doc/1403652/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.