Lộ Thiểu Hành rời khỏi trước tiên, Lương Hạo chỉ cười nói tên kia khôngphải chiếu cố bình thường. Những người òn lại, đương nhiên tiếp tục tròchơi. Thiếu ai cũng giống nhau chơi đùa, giống nhau uống rượu ăn cơm,không có cái gì khác biệt.
Trong lúc ăn cơm, Trác Dực Đình che chở Lê Họa. Cô đối với anh cười cười, tỏ ra cô không có gì không khoẻ.
Bữa tiệc liên tục có chút muộn, cô ăn được cũng không nhiều, đối vớinhững người xa lạ này, chưa nói tới cao hứng hoặc là mất hứng, chính lànhất định không làm người dẫn đầu.
Sau khi ăn xong, Trác DựcĐình đưa cô về nhà. Bóng đêm dần dần buông xuống, ngọn đèn bắt đầu sánglên, càng ngày càng đuổi theo ngọn đèn thành của Yên Xuyên, ngẩng đầunhưng lại thấy không rõ ban đêm không biết là dạng gì.
Sờ bụng căng tròn của mình, nhìn về phía Trác Dực Đình,"Em hôm nay ăn rất no."
Trác Dực Đình quay đầu, "Không phải chưa ăn bao nhiêu sao?"
"Anh gắp nhiều như vậy, còn giả bộ, anh cố ý." Giọng điệu oán giận,càng giống như làm nũng, cô càng ngày càng thích ứng cuộc sống như thế.
"Tuyệt đối là bị oan uổng."
"Vậy anh liền bị oan chịu khổ đi." Tâm tình của cô nhìn qua không tệ,có lẽ chính mình biết mình nghĩ muốn cái gì đồng thời dựa theo cố gắngnhư vậy, sẽ không lại cảm thấy buồn phiền.
Trác Dực Đình đưa cô trở lại phía dưới nhà trọ, cô từ trong xe đi ra, lại đứng ở ngoài cửasổ xe, dán lên trán của anh một nụ hôn.
"Lái xe cẩn thận một chút." Cô vẫy tay.
Trác Dực Đình sờ sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-huu-doc/1403640/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.