Chương trước
Chương sau
Thành phố Yên Xuyên có một truyện xưa tích cũ, truyền rằng xưa kia thành phố này từng bị một vị tướng quân chiếm lĩnh, vị tướng quân nàycả đời chiến tích hiển hách lại chưa lập gia đình, sau khi chiếm đượcthành phố, chàng đặt tên thành phố này theo tên người con gái mà mìnhyêu nhất, nàng ta người đẹp nhất thành phố này. Hơn nữa điều này cònbiểu thị chàng đối với nữ tử này đời đời kiếp kiếp yêu thương, không lànàng chàng cả đời không lấy, kiếp sau cũng phải cùng nàng ở cùng mộtchỗ. Vì lẽ đó, cái tên Yên Xuyên này luôn được sử dụng cho đến ngày nay. Vô luận truyện xưa là thật hay giả, điều biến thành phố này nhiễm lênmột tầng mê ly mộng ảo, muôn hồng nghìn tía, không ít người đều mộ danh(1) mà đến, họ tin rằng thành phố này là thành phố của tình yêu.
Những người yêu nhau rất thích đến thành phố này, dưới tàng câytrăm năm tuổi cùng nhau tâm nguyện, hẹn ước tương lai tất cả như đượcgửi gắm vào sợi dây đỏ treo trên cành cây cao, hay còn gọi là cây hẹnước.
Tại thành phố này, đâu đâu cũng có thể thấy nam nữsi tình thể hiện tình yêu. Có thể là trên đường lớn vô tình gặp đượcnhau, người thì vội cúi đầu, người thì vội vội vàng vàng đi tới. Cũng có thể là người đứng ở nhà ga chờ xe, vừa đúng người kia vội đuổi theotới, cùng nhau ngồi chung trên một chuyến xe. Lại có thể là trong lúcđang ngắm nhìn phong cảnh, người ấy đang ngắm nhìn chính ngươi.
Mà chuyện cũ của anh và cô, xảy ra ngay tại thành phố này.
Trên cây hẹn ước cùng vô số sợi dây màu đỏ đón gió tung bay, mờ ảo như sương làm ta lạc lối.
Tại một khu biệt thự xa hoa. Bên ngoài có không ít xe số lượng sản xuất có hạn trên thế giới, được sắp xếp một cách thẳng hàng có quy củnhư dòng người đi đường không ai dám chen lấn. Bên trong biệt thự, nhưnơi ở của thần tiên, kiến trúc như thế ngoại đào nguyên, phòng ở cũngkhông tính là xa hoa, với thiết kế đặc biệt đơn giản từ cây trúc, câymây tinh xảo mà tao nhã, cửa sổ khi mở ra liền thấy một thảm cỏ lớn, pha đủ nét đặc sắc từ thiên nhiên. Giờ phút này, trên thảm cỏ một tiệc rượu ngoài trời đang diễn ra, nam tử vận tây trang đi giày da, nữ tử tao nhã bên bộ lễ phục dạ hội, khéo léo mĩm cười. Rượu đỏ sóng sánh trong sángthuần khiết, ví như kính lúp đem mỗi động tác cử chỉ nơi này cùng với ýcười giống nhau phóng đại.
Bữa tiệc này là mừng nhị thiếugia nhà họ Lộ trở về, đơn giản cũng không phô trương, phàm là người nhận được thiệp mời đến đây dự tiệc cũng là người có không ít danh tiếng.
Hôm nay Lộ Thiểu Hành là nhân vật chính, sau khi mỉm cười chào hỏi qualại cùng với mấy vị thúc bá, liền tránh đi ở một góc khuất, cho dù cókhông ít phụ nữ lại gần bắt chuyện, cũng bị anh hai ba câu đuổi đi. Chỉthấy anh đứng ở nơi đó, trong tay cầm một ly rượu đỏ, không ngừng đongđưa. Cuối cùng đợi chất lỏng trong ly tĩnh lặng, xuyên qua ly rượu nhìnngười ở chỗ này. Khóe miệng hiện lên ý cười, thủy chung nhợt nhạt, không quá sâu sắc, cũng không đơn giản.
Đột nhiên sau lưng bị giấy ném trúng. Không cần quay đầu lại, anh cũng biết ai làm.
Thấy anh không quay đầu lại, người đứng ở trên ban công đại kháicũng cảm thấy vô vị, tựa tiếu phi tiếu nhìn người đứng dưới. Nếu nhìnkỹ, ánh mắt anh và Lộ Thiểu Hành rất giống nhau, nhưng đáng tiếc cáchthức biểu hiện ra ngoài bất đồng, Lộ Thiểu Hành tương đối hòa nhã hơn.
Lộ Thiểu Hành đặt xuống ly rượu, quay đầu lại, bộ dạng như xemkịch vui hướng em họ Lộ Diệc Cảnh vẫy tay, ý bảo anh đi xuống. Lộ DiệcCảnh hơi sửng sốt, tuy rằng ngày thường anh đối với người anh hai nàycảm giác không được tốt lắm.
Nhưng chỉ có thể nghe lời, thuận tay bóp rụng một đóa hoa đang nở, chậm rì rì xuống dưới lầu.
Lộ Diệc Cảnh rất không nghiêm túc, tiêu sái đến bên cạnh Lộ ThiểuHành: "Anh hai, cuối cùng đã trở lại tổ quốc thân yêu, em đại diện nhândân cả nước hoan nghênh anh." Lộ Diệc Cảnh cười đến không có ý tốt, thân thể cũng xiêu vẹo, dù sao anh cũng không vòng vo, ai cũng biết vị thiếu gia nhà họ Lộ này không tầm thường, phản động lại cực đoan, ngoại trừhứng thú đối với rượu đỏ mỹ nữ, cái khác đều không thấy thú vị.
“Đều là người đã kết hôn, như thế nào còn bày ra bộ dạng này?”
Lộ Thiểu Hành đem Lộ Diệc Cảnh từ trên xuống dưới đánh giá một phen, “Một mình cậu đến?”
Lộ Diệc Cảnh tự nhiên sẽ hiểu người anh hai này đang trách cứ cáigì, dưới tình huống như vậy, người nhà họ Giang điều nhìn thấy, tốt xấugì hai nhà Lộ - Giang cũng đã tính đến chuyện đám hỏi. Giang lão gia đem con gái duy nhất gả cho anh, hiển nhiên không thể quá nghiêm khắc vớiđối phương, "Cô ấy ở chỗ chụp ảnh, em đã điện thoại, chính cô ấy nói sẽkhông đến." Đánh giá một chút nét mặt của Lộ Thiểu Hành, "Anh không tin, có thể chính mình gọi điện thoại cho cô ấy." Nói xong liền thật sự đưađiện thoại.
Lộ Thiểu Hành nhàn nhạt liếc anh một cái, làmLộ Diệc Cảnh cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên. Cuộc đời Lộ DiệcCảnh sẽ không như Lộ Thiểu Hành và Lộ Ôn Thịnh, làm việc gì đều phảinghe theo yêu cầu của cha mẹ, Lộ Ôn Thịnh khá hơn một chút, ít nhấtngười ta cũng có dũng khí, có can đảm cùng cha mẹ tranh luận chuyện yêuđương, dù cho kết quả là thất bại, cũng coi như có khí phách. Nguời anhhai này lại không như vậy, không như Lộ Ôn Thịnh, anh em trong gia đìnhbọn họ khi làm bất cứ chuyện gì, câu đầu tiên cha mẹ nói nhất định chính là: "Làm sao không học tập anh hai của ngươi?", người anh hai này đốivới cha mẹ là đứa trẻ hiếu thuận, còn với thầy cô là học trò ngoan, cuộc sống như thế một chút cũng không thú vị. Người anh hai này có thể haykhông làm ra việc kinh thiên động địa, như anh cả Lộ Ôn Thịnh hai ngườiđều như nhau.
Đang lúc trầm mặc, một tiếng nói vang lên "Nói chuyện gì đó? Làm sao không gọi tôi?"
Nguời vừa lên tiếng chính là Lộ Ôn Diên, người vừa tiếp nhận "Hoàn Quang" không lâu, đấu đá trên thương trường đạt được nhiều thành tựu.
Nhà họ Lộ là đại gia tộc lớn ở Yên Xuyên, chỉ cần nhắc tới YênXuyên, ai cũng nghĩ tới nhà họ Lộ. Nhà họ Lộ phát triển rất nhanh, mọingười đều sớm tham gia thương trường. Lộ Nghiêm Chấn theo Mao chủ tịchcùng bộ đội tranh đấu giành độc lập, một lòng muốn truyền lại tinh thầnnày, thế nhưng ba người con trai đều có lựa chọn riêng của mình.
Con trai lớn nhất không tham gia chính trị mà một lòng dốc sức ởtrên thương trường dốc sức làm ăn, ở trên thương trường thuận buồm xuôigió thành lập “Hoàng Quang” không ai không biết. Sau đó lập gia đình cóhai cậu con trai và một cô con gái, con trai lớn là Lộ Ôn Thịnh, contrai thứ Lộ Ôn Diên, con gái út là Lộ Tiết Thần.Còn người con thứ haicủa Lộ Nghiêm Chấn là Lộ Chính Nhiên kiên quyết theo đuổi con đườngchính trị, trước kia khi bước vào quân đội, một đường thăng chức, tớinay ở giới chính trị tiếng tăm hiển hách, Lộ Chính Nhiên chỉ có mộtngười con trai là Lộ Thiểu Hành. Còn lại là con út Lộ Diệc Cảnh, tuynhiên Lộ Nghiêm Chấn lại sớm qua đời nên chịu cảnh mồ côi từ trong bụngmẹ.
Lộ Diệc Cảnh đối với người anh thứ này lại rất kính trọng,vì người anh này học ở một trường học nghèo, thiếu thốn đủ thứ, vậy màmột mạch hoàn thành xong chương trình tiểu học trung học rồi đến đạihọc, bây giờ trở thành tổng giám đốc "Hoàn Quang", đem công ty trongngoài điều xử lý rất tốt, ai dám nói Lộ Ôn Diên không bằng cấp, xemthường bằng cấp không cao, anh sẽ dùng hành động hung hăng tặng bọn họmột bạt tai, xem còn dám hay không tiếp tục coi thường người khác.
"Anh ba đến đây lúc nào?" Sắc mặt Lộ Diệc Cảnh tốt hơn không ít.
Lộ Ôn Diên đem ánh mắt từ Lộ Thiểu Hành chuyển qua trên người Lộ Diệc Cảnh, "Còn làm bộ mình là quý tộc độc thân?"
Liếc mắt một cái vô cùng thân thiết, làm cho Lộ Diệc Cảnh khôngđược tự nhiên, hôn sự của anh cùng Giang gia đại tiểu thư rất bề bộn,chỉ có người thân biết được, cầm giấy kết hôn mà bữa cơm đoàn viên giađình còn chưa có, người vợ kia chuyện tốt duy nhất từng làm cho anh làngười bên ngoài vẫn cho rằng anh còn độc thân, anh có thể tự nhiên vuiđùa giống như trước vậy.
"Xem ra em giả bộ còn chưa đủgiống." Lộ Diệc Cảnh giả vờ lắc đầu, thấy Lộ Ôn Diên nhìn mình, biếtđược anh ba có chuyện muốn nói với anh hai, rất biết điều lựa chọn rờiđi.
Lộ Thiểu Hành thấy Lộ Diệc Cảnh uống hết ly rượu sauđó liền xoay người rời đi, lại thấy Giang lão gia vừa bước vào, khôngkhỏi lắc đầu "Cũng chỉ có lúc này tích cực chút ít."
Lộ Thiểu Hành ở nước ngoài cũng hơn hai năm, hai anh em đã lâu không gặp,Lộ Thiểu Hành cũng có chút cảm thán, "Thật không ngờ tôi mới đi hai nămđã xảy ra nhiều chuyện như vậy."
"Hoàn Quang" đổi chủ, Lộ Diệc Cảnh cưới vợ, đây đều là chuyện lớn của nhà họ Lộ.
"Tôi cũng thật không ngờ." Lộ Ôn Diên ngồi trên một chiếc ghế mâymàu trắng thiết kế tinh xảo, nhàn nhã ý cười, "Anh có biết, tôi cũngkhông muốn tiếp nhận." Bằng không cũng sẽ không chạy về trốn ở quêngoại, không cầu cái gì thanh danh tốt, lựa chọn một ngôi nhà nhỏ bangười để sống qua ngày, chính là muốn thoát khỏi trách nhiệm của giatộc, huống chi trên anh còn có một người anh cả mọi chuyện đều nghe theo an bài của cha mẹ, vốn tưởng rằng mình rất an toàn, kết quả vẫn là chạy không có thoát.
Đối với chuyện đó, Lộ Thiểu Hành cũng có nghe nói, "Nghe nói là vì một 'Cô bé lọ lem'?"
Lộ Ôn Thịnh bị đưa ra nước ngoài, trên danh nghĩa phải đi học tậpnâng cao bản thân, nhưng lại làm cho mọi người có ý nghĩ, đại công tửnhà họ Lộ thất thế.
Lộ Ôn Thịnh là người đầu tiên, rấtnhanh kiếm cho mình một đứa con, tiện thể làm cho bọn họ bị canh gác,việc khác bọn họ có thể làm càn nhưng đối với việc hôn nhân đại sự aicũng không thể làm chủ.
Lộ Ôn Diên gật gật đầu, "Cha mẹ ta cũng thật nhẫn tâm, người phụ nữ kia mang thai vẫn có thể xuống tayđược." Trên tay anh mang một cái nhẫn vô danh, tháo ra rồi lại đeo vàocứ làm như vậy nhiều lần, "Nhưng mà cũng xem như công bằng, ít nhất côta cũng nhận được tiền."
Lộ Thiểu Hành mang theo ý cười, "Cậu phải cảm ơn nhóc Diệc Cảnh kia."
Lộ Ôn Diên nhíu mày, điểm này không thể nghi ngờ. Nếu Lộ Diệc Cảnh không chủ động lấy đại tiểu thư Giang gia, thì hôn sự của Giang giacùng nhà họ Lộ chắc chắn sẽ rơi xuống trên người Lộ Ôn Diên. Tô lão giathực sự vừa ý với Lộ Ôn Diên hoặc Lộ Thiểu Hành, lúc đó Lộ Thiểu Hànhlại ở nước ngoài, người còn lại chỉ có Lộ Ôn Diên. Nếu không phải LộDiệc Cảnh đồng ý kết hôn với Đại tiểu thư Giang gia, thì nhất định là Lộ Ôn Diên. Đây thật là một việc khó, sau vết xe đổ mà Lộ Ôn Thịnh để lại, thật không biết cha mẹ sẽ bày ra bộ dạng gì để đối phó với việc bọn họkhông nghe lời .
Lộ Thiểu Hành hiếm thấy vẻ mặt này của Lộ Ôn Diên, không khỏi có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, từ nhỏ Lộ Ôn Diên điều đóng vai cọp, bày ra tư thế người đứng xem chuyện vui,"Nghe nói cậu nuôi dưỡng tiểu tình nhân."
Lộ Thiểu Hành cẩn thận quan sát biểu tình của Lộ Ôn Diên.
"Sao lại nói vậy. Em hiện tại một lòng vì 'Hoàn Quang', làm sao có thời gian nói đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt này, em cũng không phải tên nhóc Lộ Diệc Cảnh kia. Lộ Ôn Diên hơi quay đầu, nhìn về phía kháchmời vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Lộ Thiểu Hành cười ratiếng, "Cậu kích động như vậy làm cái gì? Được rồi, không có thì khôngcó, hi vọng cậu luôn làm cho cha mẹ nghĩ rằng 'Không có'."
Lộ Thiểu Hành vỗ nhẹ bả vai Lộ Ôn Diên, tiếp tục đón tiếp khách mời, dù sao hôm nay anh cũng là nhân vật chính, lười biếng cũng không tốt.
Lộ Ôn Diên vẫn ngồi như trước, giương mắt cẩn thận đánh giá LộThiểu Hành. Mặc dù trong mắt người ngoài, hậu bối nhà họ Lộ ngoại trừcuộc sống phóng túng, chơi bời của Lộ Diệc Cảnh, thanh danh mọi ngườicòn lại đều không tệ lắm. Đặc biệt là anh cả Lộ Ôn Thịnh cùng anh hai Lộ Thiểu Hành, quả thực là ác mộng, mỗi khi làm sai chuyện gì, bề trên dạy bảo nhất định là "Vì cái gì cũng không thể học tập anh em nhà họ Lộ một chút, nhìn xem người ta không chịu thua kém." Lộ Ôn Diên đối với Lộ ÔnThịnh ngoan ngoãn không có ý kiến, quả thật không tệ, thành tựu mộtđường xuất sắc, trên thương trường cũng cùng học tập gần giống nhau.Nhưng mà nhiều năm như vậy, Lộ Ôn Diên thật không có nhìn thấu nguời anh hai này là hạng người gì, bên ngoài nhìn anh cùng Lộ Ôn Thịnh dường như rất giống, cha mẹ thầy cô, tất cả trưởng bối đều khen ngợi, thực chấtanh lại không có đơn giản như vậy, khi chú hai hi vọng anh nhập ngũ, vừa đúng lúc anh bị té gãy chân, hơn nữa lại bày ra bộ dạng tự trách đốivới cha của mình, khi thím hai hi vọng anh tiếp nhận xí nghiệp gia đình, anh lại dễ dàng tránh né, chính mình bay ra nuớc ngoài.
Từ lâu, Lộ Ôn Diên cảm thấy trong gia đình này, Lộ Thiểu Hành cùng mình rất giống nhau, làm cho người ta đoán không ra.
Lộ Thiểu Hành trở về mục đích là tiếp nhận sản nghiệp lớn nhất một phương, ông ngoại trước lúc lâm chung đã giao "Liên Thịnh" do một tayông gầy dựng giao cho anh. Đường gia đương nhiên cũng có chút khôngphục, hiện tại mâu thuẫn nội bộ dần dần lên cao, đã đến tình trạng không thể vãn hồi. Lộ Thiểu Hành cũng không thể không quay về xử lý.
Lộ Thiểu Hành cùng mấy người cậu cùng nhau nói chuyện, nếu ôngngoại đem "Liên Thịnh" giao cho anh, anh đương nhiên sẽ không để phụlòng tín nhiệm của ông.
Lúc còn học đại học, có một giáosư đã từng oán thán ngôn ngữ của Trung Quốc thật không được tốt, lúc đókhông ít sinh viên vừa cười vừa trêu chọc, cười vị giáo sư kia bị ngônngữ nước ngoài làm cho mê hoặc. Tại thời điểm này anh lại cảm thấy lờinói của vị giáo sư kia vài phần rất có đạo lý, như hiện giờ anh chánghét ngôn ngữ, quanh co lòng vòng của mấy cậu. Rõ ràng đơn giản đến họcsinh tiểu học cũng biết ý tứ, còn nói nhiều như thế, xem thường tế bàonão của anh mà, đã vậy còn làm anh thêm hậm hực . Mấy cậu của anh nóinhiều như vậy ý tứ đơn giản cũng chỉ là "Liên Thịnh" không có phần củaanh, anh là người nhà họ Lộ dựa vào cái gì tranh giành quyền lợi của xínghiệp Đường gia.
"Liên Thịnh" anh đã xác định là muốn, thì tuyệt đối không buông tay, mềm mại hay cứng rắn anh đều sẽ có biện pháp đối phó.
Lộ Thiểu Hành cười, không có nghĩa là tâm tình đang tốt.
Xem ra, anh phải để cho người khác biết tính tình của anh thực ra cũng không tốt chút nào.
Anh vừa xoa bóp trán mình vừa liếc mắt một cái liền dứt khoát chấm dứt tính toán của cậu cả, "Cậu, đầu cháu có chút choáng váng, có cái gì cậu có thể cùng luật sư của cháu nói chuyện rõ ràng. Trong tay luật sưcó di chúc của ông ngoại cùng tất cả giấy tờ bí ẩn của 'Liên Thịnh'nhiều năm, còn có vấn đề gì cần hiểu rõ cũng có thể hỏi anh ta. Bất quáđối với bản ghi chép trong hồ sơ gì đó, chỉ sợ cậu phải để chút thờigian nghĩ lại cho tốt như thế nào sắp xếp lời giải thích. Cháu đitrước."
Mấy năm nay, mấy người cậu trăm phương nghìn kế muốn khoét rỗng Liên Thịnh nghĩ rằng có thể giấu diếm được ông ngoại sao?
Anh xoay người rời đi, nếu muốn tính sổ, anh tuyệt đối không để ý tớitình nghĩa cậu cháu mà làm cho rõ ràng, chỉ cần đối phương đưa ra giá.Cùng mấy người trưởng bối nói chuyện một chút, sau chuẩn bị đến khu nghỉ ngơi. "Thiểu Hành, rất lâu không gặp, lại càng anh tuấn." Hai ngườiđứng bên Lộ Thiểu Hành, mặt mày mang theo ý cười hiền lành.
Trong đầu Lộ Thiểu Hành nhanh chóng suy nghĩ về hai người trung niênnày, ôn hòa cười nói, "Bác trai bác gái, thật sự là đã lâu không gặp,thân thể hai người vẫn rất khỏe mạnh. Không biết Dực Đình gần đây thếnào, rất lâu rồi chưa liên lạc, có cơ hội nhất định phải gặp mặt tâmsự."
Hai người họ nhìn nhau, sự lo lắng trong mắt đã bán đứng bọn họ.
Lộ Thiểu Hành, biết bọn họ muốn tìm mình nói chuyện, "Lúc trở về,cháu có mang về một loại hoa lan kỳ lạ, không biết bác trai bác gái cóhứng thú hay không cùng cháu đi thưởng thức một chút.
"Hiếm thấy Thiểu Hành có nhã hứng này."
Lộ Thiểu Hành đoán không sai, bọn họ quả thực có việc muốn nhờ,anh cũng không có dự định từ chối, Trác Dực Đình cũng coi như bạn tốtcủa anh, bọn họ là bạn học thời trung học, bạn bè từ lúc đó cho tới bâygiờ, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất anh đồng ý cùng cha mẹ của Trác Dực Đình trò chuyện.
Bất quá, khi nói chuyện cùng bọn họ, làm cho Lộ Thiểu Hành có chút giật mình.
Cha mẹ Trác Dực Đình vốn cho rằng con trai mình chẳng qua là vuiđùa một chút, không ngờ lại say mê một người con gái tiếp rượu, càngkhông biết đối phương sử dụng thủ đoạn gì, làm Trác Dực Đình say mê đếnchết mê chết mệt. Lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ Trác Dực Đình chỉ vui chơi qua đường. Bây giờ, người trẻ tuổi mấy ai không thích cùng con gái đẹp vuiđùa. Ai ngờ Trác Dực Đình mấy ngày hôm trước trở về, lại nói cho bọn họ biết anh muốn kết hôn với người con gái tiếp rượu đó. Nhìn con trai như vậy, hai vợ chồng tự nhiên sẽ hiểu, con trai là chân thành, bất kể bọnhọ có đồng ý hay không, ý của Trác Dực Đình đã quyết bất vi sở động, hơn nữa mong muốn cha mẹ tác thành cho tình yêu của bọn họ.
Lộ Thiểu Hành cùng Trác Dực Đình quen biết đã lâu, chuyện như vậy thậtkhông giống với tác phong của Trác Dực Đình thường làm.
"Bác trai bác gái, hai người yên tâm, để cháu đi thử một chuyến."
Về phần kết quả, anh cũng không dám chắc, đơn giản chỉ là muốnbiết cô gái kia có dung mạo thế nào có thể khiến Trác Dực Đình say mêthành bộ dạng như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.