Cửu hoàng thúc nói, Phượng Cửu Nhi là bị người của Cửu vương phủ đưa đi, vậy thì nhất định là đúng. Lời Cửu hoàng thúc nói, bao lâu không coi là đếm? Chiến Dục Hành cũng tới rồi, đến Chiến Dục Hành cũng nói là do thị vệ nhà mình hoa mắt nhìn lầm, hoàng hậu còn có thể nói gì chứ? Một người là nam nhân mình yêu nhất, một người là con trai mình yêu quý, hai nam nhân đều giúp đỡ Phượng Cửu Nhi, bà! Nỗi hận khó nguôi! Nhưng mặc kệ có bao nhiêu khó chịu, bà ta cũng vẫn phải rời khỏi Ngự Tiêu điện, đi về Tuyên Hoa điện của mình. Thánh thượng đối với Phượng Cửu Nhi này, thực sự không có ấn tượng gì, lần trước hạ chỉ hủy bỏ hôn ước, thực ra cũng là nghe theo lời của Chiến Khuynh Thành. Dù sao cũng là người không có quan hệ gì, hơn nữa lớn lên vô cùng xấu, lại còn là một đứa ngốc.
Hôm nay gặp mặt, cuối cùng cũng biết tại sao A Cửu lại sai người tới xin hắn hủy hôn cho thái tử, nữ tử như vậy gả vào hoàng gia, đây chắc chắn là nỗi xỉ nhục. Cho nên, hôn sự này, từ là đúng. "A Cửu, chuyện về Nam Cương lần trước đề cập với ngươi, trẫm cảm thấy có chỗ cần thương nghị, chi bằng đến hậu hoa viên, từ từ nói chuyện với trẫm." "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Cho nên cuối cùng, là Chiến Dục Hành đưa Phượng Cửu Nhi trở về Phượng phủ. Trên đường đi, nàng ngồi ở trong xe, chơi đùa với tóc của mình, bộ dạng vô tâm vô phế, khiến người khác không thể nắm bắt. Có lẽ, thật sự là đã ngốc. Chiến Dục Hành thở dài: "Cửu Nhi, đêm qua lúc ta chạy đến Giám Thiên phủ, bọn họ nói muội đã bị người của Cửu vương gia đưa đi, cho nên......"
"Hửm? Đêm qua? Đêm qua làm sao vậy?" Phượng Cửu Nhi ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn đáy mắt u buồn của hắn. Nụ cười của nàng và nỗi u buồn của hắn hình thành nên màu sắc đối lập, tâm trạng áy náy suốt một đêm của Chiến Dục Hành, sau khi nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của nàng đã nhạt đi rất nhiều. Nếu nàng đã không nhớ, vậy thì bỏ đi. Hắn vén rèm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Xe ngựa lần này, cùng với chiếc xe ngựa bá đạo phân biệt giai cấp của Cửu hoàng thúc không giống nhau, lớn giống nhau, nhưng, hai người đều có chỗ ngồi. Mặt đối mặt, ngồi ở hai bên xe ngựa. Không biết Chiến Dục Hành đang nghĩ cái gì, nhìn lên đỉnh núi xanh um ở phương xa, đột nhiên, lóe lên một luồng suy nghĩ. "Cửu Nhi còn nhớ rõ, năm đó ngươi nắm tay Hành ca ca, nói tương lai ngươi muốn học y, học thành trở về, sao đó làm y sư cho một mình Hành ca ca?"
Trong đầu Phượng Cửu Nhi hiện lên cái gì đó, ký ức xa xôi như vậy, đột nhiên hỗn loan ở trong lòng một phen. Tại sao luôn cảm thấy, những ký ức này là của nàng, cũng không thuộc về Phượng Cửu Nhi thật sự? Nhưng tại sao nàng lại có ký ức như vậy? Đó là......ký ức của tám năm trước...... Hành ca ca, sau này lớn lên, Cửu Nhi muốn là thê tử của huynh. Hành ca ca, nếu như có một ngày Cửu Nhi không còn là Cửu Nhi nữa, thì huynh còn thích Cửu Nhi không? Hành ca ca...... Đột nhiên, hình ảnh vừa chuyển, rõ ràng là hiện trường tai nạn xe! Đau, đau quá, cả người đều rất đau, đau đến mức đầu nàng như muốn nổ tung vậy! "A!" Phượng Cửu Nhi hét lên một tiếng, ôm lấy đầu của mình, cả người đều run rẩy! Ký ức năm mười hai tuổi trước kia, rõ ràng nàng đã hoàn toàn quên đi, cha mẹ nói với nàng, sau khi nàng bị tai nạn xe, thì tất cả ký ức trước kia đều quên hết! Bọn họ nói với nàng, nàng tên Cửu Nhi, là truyền nhân của Phượng gia, sau đó, nàng sống tám năm, sau đó, lúc mười hai tuổi xuyên không đến đây. Đột nhiên, nàng như nhớ ra điều gì đó. Phượng Cửu Nhi bị lửa đốt bị thương, là lúc nàng tám tuổi, mà nàng bị tai nạn xe, là lúc mười hai tuổi. Tóm lại, những chuyện của tám năm trước! Tại sao, trùng hợp đến mức khiến người ta kinh ngạc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]