Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên không nàng nhìn thấy đương kim thánh thượng Khải Văn Đế. Tuy rằng Khải Văn Đế đã ngoài năm mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn thấy khá đẹp trai,chăm sóc tốt giống như chỉ mới bốn mươi tuổi, trông không hề già chút nào. Nhưng, so với Cửu vương gia thật sự kém rất xa. Nhưng cũng đúng, trên đời này, còn ai có thể so với Cửu hoàng thúc chứ? Căn bản không ai có thể sánh kịp. "Cửu Nhi, nhìn thấy hoàng huynh, còn không hành lễ?" Cửu hoàng thúc đứng một bên nhắc nhở. Lúc này Phượng Cửu Nhi như mới vừa tỉnh táo lại, lập tức khom lưng, coi là hành lễ với hoàng thượng: "Xin chào thánh thượng!" "......" Toàn trường, ngoại trừ vẻ mặt của Cửu vương gia vẫn lạnh nhạt như cũ thì ai nấy cũng đều thay đổi sắc mặt. Cuối cùng hoàng hậu cũng xử lý xong tâm trạng của bản thân đúng lúc đi vào thì nghe thấy lời này của Phượng Cửu Nhi, lập tức làm khó dễ: "Phượng Cửu Nhi to gan, dám vô lễ với thánh thượng, người đâu, kéo nó xuống đánh chết!"
Bây giờ đối với bà ta mà nói, Phượng Cửu Nhi rõ ràng chính là cái đinh trong mắt cây gai trong thịt, không nhanh chóng diệt trừ nàng, trong lòng bà ta thật sự rất khó chịu. Không loại trừ nàng ta, nỗi hận trong lòng bà ta khó mà nguôi ngoai được. Nghe thấy giọng nói của hoàng hậu, Phượng Cửu Nhi lập tức giống như chuột nghe thấy tiếng mèo vậy, vội vàng trốn sau lưng Cửu hoàng thúc, nắm chặt lấy tay áo hắn. "Cửu hoàng thúc cứu ta, phù thủy già lại muốn thả rắn cắn ta, Cửu hoàng thúc ta sợ!" Chiến Khuynh Thành nghiêng đầu liếc nhìn nàng, chưa kịp nói gì, giọng nói bén nhọn của hoàng hậu đã vang lên: "Phượng Cửu Nhi, ngươi nói ai là phù thủy? Ngươi dám cả gan vô lễ với bổn cung! Người đâu!" Hai tên thị vệ lập tức xông vào, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Khải Văn Đế thì lập tức sợ hãi lui xuống.
Đây là Ngự Tiêu điện của thánh thượng, thánh thượng vẫn chưa tuyên triệu, bọn họ lại dám xông vào, đúng là không cần mạng. Phượng Cửu Nhi vẫn trốn sau lưng Chiến Khuynh Thành, run bần bật: "Cửu hoàng thúc......" "Không sao, hôm nay hoàng hậu không mang rắn độc lên điện." Chiến Khuynh Thành không nhìn hoàng hậu, mà nhìn Khải Văn Đế. Hắn lạnh nhạt nói: "Hoàng huynh, trước đó nha đầu này ở Tuyên Hoa điện bị rắn độc do hoàng hậu nuôi cắn bị thương, cho nên bây giờ, nhìn thấy hoàng hậu liền hoảng sợ." "Tuyên Hoa điện của hoàng hậu, sao có thể nuôi rắn độc được?" Khải Văn Đế nhăn mày lại, nhìn chằm chằm hoàng hậu đang đứng ở bên dưới. Trong lòng hoàng hậu không phục, nhưng bây giờ, đã bình tĩnh trở lại. Bà ta đón nhận ánh mắt của Khải Văn Đế, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: "Chỉ là vài con súc vật nhỏ, nuôi chơi thôi."
Ánh mắt Phượng Cửu Nhi hơi trầm xuống, Vinh hoàng hậu này, hình như cũng không đặc biệt kính sợ thánh thượng, nhìn dáng vẻ kia, thế lực của bà ta trong triều chắc chắn không yếu. Chắng trách lại dám quanh minh chính đại khiêu khích Cửu hoàng thúc, thì ra do chồng không trấn áp được. Chiến Khuynh Thành ho nhẹ một tiếng, Khải Văn Đế lập tức nói: "A Cửu, cơ thể ngươi không khỏe, có chuyện gì thì sai người tới nói một tiếng là được." Hắn lại nói: "Người đâu,ban tọa cho Cửu vương gia." Rất nhanh đã có người nâng ghế đi đến, cho Chiến Khuynh Thành ngồi xuống. Vị Cửu vương gia chiến khuynh thiên hạ lập nhiều chiến công hiển hách cho Bắc Mộ Quốc, từ nhỏ đã mang bệnh, nhưng tuy hắn bị bệnh nhưng lại không yếu ớt, trên chiến trường là một chiến thần kẻ địch nghe thấy liền sợ vỡ mật. Chỉ là hai năm nay, cơ thể hắn dường như không được tốt lắm, trên mặt thường xuyên mang theo vẻ có bệnh. Khải Văn Đế hình như rất quan tâm đến cơ thể của Cửu vương gia, nhìn thấy hắn ho khan, thì lập tức cảm thấy bất an. Phượng Cửu Nhi có vài phần hoài nghi, ai cũng nói hoàng gia vô tình, cho nên, nàng không biết bây giờ thánh thượng đối với Cửu hoàng thúc là thật sự quan tâm, hay là, chỉ vì trên chiến trường Cửu hoàng thúc vẫn còn giá trị lợi dụng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]