Chương trước
Chương sau
Khi Phượng Cửu Nhi rời khỏi Cửu vương phủ, nàng gần như muốn chạy trốn.
Cửu hoàng thúc kia là đồ ngụy quân tử, nhìn hắn rõ ràng tôn quý ưu nhã, không nghĩ tới lại là tàng thân bất lộ!
Nhiều năm như vậy, những người từng hầu hạ hắn không ai thấy được bản chất thật của hắn sao?
Cấm dục gì đó? Rồi không gần nữ sắc nữa? Vậy sao hắn còn muốn cởi y phục của nàng?
Ngay cả cô nương xấu xí cũng không buông tha, cũng không biết đã vụng trộm bao nhiêu, phi!
Rời khỏi Cửu vương phủ không lâu, Phượng Cửu Nhi đột nhiên quay người lại, đi vào một con hẻm khuất.
Hai nam nhân phía sau đang đi theo ngay lập tức chạy tới, chỉ không ngờ rõ ràng đó là ngõ cụt nhưng sau khi đi vào lại không thấy bóng dáng Phượng Cửu Nhi đâu cả.
Xú nữ ngốc nghếch đó, đi đâu rồi?
"Làm sao đây?" Một nam nhân trong đó vẻ mặt lo lắng nói: "Chẳng lẽ, chúng ta bị phát hiện?"
"Không thể nào? Nàng ta bị ngốc mà?" Nam nhân còn lại liền nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Chắc lại chạy đi kiếm chỗ chơi rồi, về bẩm báo với tiểu thư trước vậy."
"Được."
Hai người lập tức quay lại, trở về Phượng phủ bằng tốc độ nhanh nhất.
* * *
Phượng phủ, thanh hương uyển.
Lòng bàn tay Phượng Thanh Âm siết chặt lại: "Ngươi nói cái gì? Xú nữ kia thật sự đi ra từ Cửu vương phủ?"
"Đó là sự thật!" Nam tử đi đầu cung kính đáp: "Đêm qua tiểu thư nhận được tin từ trong cung truyền đến, biết được Phượng Cửu Nhi đã bị Cửu vương gia bắt đi, bọn ta vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa Cửu vương phủ."
"Sáng sớm hôm nay, hoàng hậu nương nương đi tới Cửu vương phủ đòi người, nhìn bộ dạng có lẽ đã phí công liền về. Hoàng hậu nương nương mới rời đi không lâu, Phượng Cửu Nhi cũng từ cửa sau đi ra."
May mà họ đã cử người canh chừng ở cửa trước và cửa sau, nếu không đã để xú nữ kia chuồn đi mất.
"Vậy bây giờ thì sao?" Phượng Thanh Âm tức giận đến mức nghiến răng ken két.
Phượng Cửu Nhi thật sự có quan hệ với Cửu vương gia! Lần trước, sự kiện giúp người Cửu vương phủ bắt được tên trộm không ngờ lại là thật.
Nhưng sao nàng có thể cam tâm được? Phượng Cửu Nhi sao có thể may mắn như vậy? Ngay cả hoàng hậu cũng không thể đánh giết nàng!
"Bây giờ.."
"Bây giờ, ta không phải đang ở đây sao?" Bỗng nhiên, một tiếng cười trong trẻo vang lên từ xà ngang trên nóc nhà.
Ba người trong phòng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Ngẩng đầu nhìn lên, họ liền thấy Cửu tiểu thư Phượng gia mà bọn họ vừa bị mất dấu đang ngồi trên xà ngang, vừa gặm táo vừa nhìn bọn họ.
Với thái độ cao cao tại thượng này của nàng, càng khiến Phượng Thanh Âm tức giận đến đỏ cả mặt.
"Bắt nó xuống đây!" Phượng Thanh Âm cả giận nói.
"Vâng!"
Hai tên thám tử bị mất dấu đã khiến Thanh Âm tiểu thư rất tức giận, hiện tại ở trước mặt nàng càng phải ra sức mới được.
Đều là người từng luyện võ, mỗi người leo một góc trên vách tường sẽ dễ dàng hơn.
Phượng Cửu Nhi vẫn như cũ thoải mái gặm táo, như thể nàng không biết nguy hiểm đang đến gần.
"Quăng nó xuống đây!" Phượng Thanh Âm lạnh lùng nhìn Cửu Nhi đang ngồi trên xà ngang như một kẻ ngốc.
Chính Phượng Cửu Nhi tự mình xông vào chỗ của nàng, coi như nàng ta có ngã chết ở đây cũng chỉ do sự ham chơi mà ra, không liên quan tới người khác!
Phượng Cửu Nhi nhìn nàng, chỉ vào lõi táo mình ăn để thừa nói: "Muốn vứt nó xuống sao?"
"Hồ.."
Phượng Thanh Âm còn chưa nói xong, bỗng nhiên bộp một tiếng, nàng ôm lấy mặt theo sau đó là tiếng thét chói tai.
"A! Đau! Đau quá! Phượng Cửu Nhi, ngươi.. Ngươi dám! Đẩy nó xuống đây cho ta!"
Lúc này hai tên thám tử đang giẫm trên xà ngang, đối mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng lao về phía Phượng Cửu Nhi.
Huỵch huỵch hai tiếng, ai đó đã rơi thẳng khỏi xà ngang.
Phượng Thanh Âm mở mắt, đã thấy Phượng Cửu Nhi đứng cách mình không xa trên mặt còn mang theo ý cười.
Mà hai tên thám tử kia thì ngã trên mặt đất nằm rên rỉ..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.