Nàng cố ý, nàng nhất định là cố ý!
Sắc mặt Phượng Thanh Âm càng lúc càng rét lạnh, tay cũng càng siết càng chặt.
Bỗng nhiên, nàng bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Phượng Cửu Nhi.
Đáy mắt oán hận khiến trang dung tinh xảo trên mặt nàng trở nên vặn vẹo dữ tợn.
"Phượng Cửu Nhi, ngươi thật sự không nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"
Cửu Nhi bị nàng bóp đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại: "Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ làm ta đau."
Ách nô vội vàng lại gần, đẩy tay Phượng Thanh Âm ra, cẩn thận thổi cổ tay bị bóp đỏ của Cửu Nhi.
Phượng Thanh Âm thật sự không có cách nhìn ra bất kỳ chỗ không đúng nào từ đáy mắt Phượng Cửu Nhi, nàng cùng quá khứ căn bản không có điểm gì bất đồng.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ, lời nói vừa rồi thật sự là vô tình?
Nàng.. Vẫn là đứa ngốc kia, có đúng không?
Đứa ngốc ăn nói lung tung, ngược lại cũng tình hữu khả nguyên, chỉ là, lời như vậy thật sự đòi mạng!
Phượng Thanh Âm thở ra một hơi, ôn nhu cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn Cửu Nhi muội muội có phải là bị thương thật hay không."
Nàng khôi phục lại vẻ dịu dàng ngày thường, oán hận trong đáy mắt cũng nỗ lực đè xuống.
"Đúng rồi, Cửu Nhi muội muội, phụ thân nói các tỷ tỷ đều có thể đến học viện đế quốc đi học, trong tay muội còn có một danh sách.."
"Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ gọi ai là phụ thân vậy? Chẳng lẽ không phải tỷ là con hoang do Ngọc nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-cua-vuong-ai-dam-dong/1010129/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.