Chương trước
Chương sau
Một người quá hạnh phúc có lẽ ông trời nhìn cũng sẽ ghen ghét nên chắc chắn sẽ cho người đó một vài phiền toái nhỏ.
"Cướp...... cướp đây..... có tiền cướp tiền...... không tiền cướp người." Trên đường yên lặng không một bóng người bỗng có một băng cướp cầm đại đao đứng ngăn cản xe ngựa của nhóm Mạnh Hiểu Dư.
"Lão đại, xem ra lần này chúng ta vớt được dê béo rồi! Trước không nói các nàng có tiền hay không chỉ nhìn hai cô nương đánh xe ngựa cũng đủ để chúng ta chuyến này không về tay không rồi!" Một nam tử diện mạo đáng khinh nói với nam tử râu xồm. Khi nói còn không ngừng chảy nước miếng nhìn Hàn Như Băng và Nam Cung Vân Hạm. Mẹ nó, thật đẹp, hắn cùng Hạng tử từ khi lái xe rơi xuống vực rồi xuyên không đến cổ đại không biết tên này, sau đó theo chân lão đại làm sơn tặc vẫn chưa gặp nữ tử nào đẹp như vậy hơn nữa còn là hai người.
"Ân, tiểu tử ngươi nói không sai! Hai tiểu cô nương này rất đẹp, chuyến này chúng ta không về tay không rồi!"Tên râu xồm được xưng lão đại vỗ người tên mặc y phục màu xám thô sơ.
"Nhưng lão đại, ta thấy bọn họ hình như biết võ công! Ngươi xem bên hông nữ tử bạch y còn mang theo kiếm!" Một người khác có chút lo lắng nói.
Nhưng hắn vừa nói đã bị tên áo xám đánh vào đầu: "Sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy, nàng có võ thì sao? Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không đối phó được hai tiểu cô nương, không phải còn có lão đại sao? Ngươi đừng quên, võ công của lão đại rất lợi hại. Là một nhân vật nổi danh cả quan phủ cũng không làm gì được lão đại của chúng ta, chẳng lẽ còn không đánh lại hai tiểu cô nương? Ngươi nói đúng không, lão đại?" Nam tử nói xong lấy lòng nhìn râu xồm.
"Hahaha, tiểu tử cứng đầu này nói không sai, biết võ công thì sao? Không phải còn có lão đại của các ngươi là ta sao?" Râu xồm vui vẻ nói, sau đó nói với Hạng tử mặc áo lam vải thô: "Tiểu tử ngươi thật sự không có tiền đồ, tốt xấu gì ngươi đã cùng tiểu tử cứng đầu theo ta lâu như vậy, sao vẫn còn nhát gan vậy?" Nói rồi hắn đánh vào đầu Hạng tử.
"Haha, lão đại nói phải, về sau ta sẽ không như vậy." Hạng tử cười haha làm lành. Sau đó như muốn chứng minh lời của mình, hắn nói với hai người Hàn Như Băng đang thờ ơ mặt lạnh nhìn bọn hắn nói chuyện: "Hai tiểu cô nương các ngươi còn không ngoan ngoãn xuống xe ngựa đến chỗ lão đại bọn ta? Chẳng lẽ muốn lão đại bọn ta mời các ngươi sao? Nói cho các ngươi biết, lão đại chúng ta rất lợi hại, các ngươi nếu không muốn ăn khổ thì ngoan ngoãn bước xuống, không chừng lão đại bọn ta vui vẻ sẽ cho một trong hai người làm áp trại phu nhân! Ngươi nói có phải không, lão đại?"
"Haha, Hạng tử nói không sai, nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thành thật theo bọn ta về trại, còn hầu hạ huynh đệ bọn ta thật tốt, lão tử sẽ cho các ngươi làm áp trại phu nhân." Nói rồi hắn càng đáng khinh nhìn Hàn Như Băng và Nam Cung Vân Hạm.
Mạnh Hiểu Dư ngồi trong xe ngựa nghe thấy những lời này, tức giận muốn lao ra xe ngựa giáo huấn đám người này một trận. Nhưng Hàn Như Sương lại ôm chặt eo nàng khiến nàng không thể ra ngoài.
"Dư nhi ngoan, đừng nháo, tỷ tỷ có thể giải quyết được những tên lưu manh này." Hàn Như Sương ôm chặt eo Mạnh Hiểu Dư, trấn an.
"Như Sương tỷ tỷ, tỷ đừng ôm ta, ta muốn ra ngoài nhìn mấy tên hỗn đản này." Mạnh Hiểu Dư dùng sức kéo tay trên eo mình.
"Tức phụ, ngươi nghe Hàn Như Sương đi! Đám tiểu tặc đó một mình Hàn Như Băng có thể giải quyết được, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ở trên xe ngựa được không?" Linh Ngọc Nhi nhẹ nhàng trấn an Mạnh Hiểu Dư đang xù lông. Thật ra khi bọn sơn tặc chạy đến, Hàn Như Băng đã nhỏ giọng nói với các nàng không được để Mạnh Hiểu Dư ra khỏi xe ngựa.
Nhìn thấy Linh Ngọc Nhi và Hàn Như Sương đều khuyên mình đừng ra ngoài, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu đáng thương nhìn Dạ Vô Song lạnh lùng không nói.
Dạ Vô Song nhìn thấy nàng như vậy lập tức mềm lòng, lên tiếng: "Nếu Hiểu Dư muốn ra xem vậy để nàng ra đi! Chỉ là đám sơn tặc thôi, không phải chuyện lớn gì. Hơn nữa ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."
Nghe Dạ Vô Song nói xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức gật đầu đồng ý, quay đầu nhìn Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi, làm nũng: "Như Sương tỷ tỷ, Ngọc Nhi, hai người để ta ra ngoài xem đi! Cùng lắm thì ta đảm bảo mình không động thủ, chỉ ở bên cạnh xem các ngươi động thủ là được, đối phương chỉ là sơn tặc mà thôi, bọn hắn không thể đả thương được ta, hơn nữa dù Dạ không bảo vệ được ta, không phải còn hai người sao? Như Sương tỷ tỷ và Ngọc Nhi lợi hại như vậy, khẳng định có thể bảo vệ ta không bị sơn tặc đả thương, đúng không?" Nói rồi nàng mong chờ nhìn Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi.
Không đợi hai người lên tiếng, Dạ Vô Song đã bất mãn kéo Mạnh Hiểu Dư vào lòng, vẻ mặt nguy hiểm nhìn nàng: "Ngươi nói ta không bảo vệ được ngươi? Ngươi nói võ công của Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi lợi hại hơn ta."
"Không, không có! Võ công của Dạ là lợi hại nhất, sao có thể không bảo vệ được ta?" Nhìn thấy ánh mắt bất mãn cùng lời nói của nàng. Mạnh Hiểu Dư lập tức ý thức mình nói sai nên lấy lòng đáp.
"Nhưng vừa rồi rõ ràng ngươi nói.....ưm." Dạ Vô Song còn chưa dứt lời đã bị Mạnh Hiểu Dư hôn ngắt ngang lời nàng. Nàng kinh ngạc khi Mạnh Hiểu Dư chủ động hôn mình, sau đó vui vẻ đè ót Mạnh Hiểu Dư, hôn sâu nàng.
Khi Dạ Vô Song mỹ mãn buông Mạnh Hiểu Dư ra, Mạnh Hiểu Dư đã thoáng thở gấp, nàng hơi bất mãn nhìn Dạ Vô Song, thầm nghĩ: "Vì sao mấy người này luôn thích hôn sâu? Hết người này đến người khác, chẳng lẽ các nàng không biết hôn như vậy rất mất hơi không?" Nghĩ rồi Mạnh Hiểu Dư thoáng nhìn Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi đang đen mặt trừng mình và Dạ Vô Song. Mạnh Hiểu Dư lập tức hiểu bản thân vừa làm việc các nàng không vui. Nghĩ vậy, nàng liền rụt vào lòng Dạ Vô Song.
Dạ Vô Song vừa trải qua việc Mạnh Hiểu Dư lần đầu tiên chủ động hôn mình, hiện tại nàng lại rụt vào lòng mình nên vô cùng vui vẻ ôm Mạnh Hiểu Dư vào lòng, cúi đầu hôn lên vành tai nàng, không nhìn mặt hai người còn lại ngày càng đen hơn.
"Không phải Dư nhi muốn ra ngoài sao? Vậy xuống xe." Hàn Như Sương đen mặt nói với Mạnh Hiểu Dư được Dạ Vô Song đang hạnh phúc ôm vào lòng. Sau khi nói xong bản thân dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa.
Linh Ngọc Nhi trừng Dạ Vô Song sau đó u oán nhìn Mạnh Hiểu Dư rồi theo Hàn Như Sương xuống xe ngựa.
Nhìn Hàn Như Sương và Linh Ngọc Nhi cùng xuống xe, Mạnh Hiểu Dư cũng muốn xuống theo. Vì thế nàng lấy tay Dạ Vô Song đang đặt bên hông mình ra, đi đến cửa xe ngựa nhưng lại bị Dạ Vô Song kéo lại ôm lấy nàng nhảy xuống. Sau đó buông Mạnh Hiểu Dư xuống, một tay ôm eo nàng, mang nàng đến chỗ của nhóm Hàn Như Băng.
Hàn Như Băng ngồi trước xe ngựa, mắt lạnh nhìn đám sơn tặc đang tự biên tự diễn. Trong đầu không ngừng tự hỏi. "Mình nên giải quyết đám này thế nào đây? Nên đánh cho bọn chúng một trận rồi ném trên đường để quan phủ đi qua thu dọn tàn cuộc hay nên để bọn chúng ngắm gà khỏa thân?" Khi nàng vẫn chưa quyết định được thì Hàn Như Sương đen mặt đi đến cạnh nàng, lạnh lùng nói: "Chỉ vài tên sơn tặc mà tỷ tỷ lại kéo lâu như vậy! Còn để bọn chúng ở đây miệng phun đầy phân."
"Ách." Nhìn muội muội chẳng những mặt đen mà bảo mình chậm chạp lại còn nói những lời thô tục khiến Hàn Như Băng sửng sốt. Nhưng khi nhìn thấy Dạ Vô Song mỉm cười ôm eo Mạnh Hiểu Dư tức khắc hiểu được, nghĩ: "Đây là giận chó đánh mèo! Thật sự là giận chó đánh mèo!"
"Chết thật các huynh đệ, hôm nay vận đào hoa của chúng ta đến sao? Sao lại có nhiều mỹ nữ như vậy!" Tên lão đại nhìn thấy ba mỹ nữ mặt đáng khinh nói.
Hắn vừa nói xong một hòn đá đã bay đến đánh bay hai chiếc răng cửa của hắn.
"Muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi." Linh Ngọc Nhi lạnh lùng nói, dứt lời, chân phải vừa động, thêm một hòn đá nhỏ bay đến tên lão đại. Xem ra Linh Ngọc Nhi cũng giận chó đánh mèo, hơn nữa còn giận chó đánh mèo không nhẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.