"Phốc...." Sau khi kim châm của Nam Cung Vân Hạm đâm vào đỉnh đầu và huyệt Thái Dương của hai tỷ muội Hàn Như Băng, hai người lập tức phun ra máu. "Vân Hạm tỷ tỷ ......" Nhìn thấy hai người hộc máu, Mạnh Hiểu Dư không khỏi lo lắng nhìn Nam Cung Vân Hạm. Nam Cung Vân Hạm nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt thả lòng, rút kim châm ra, lại lấy hai viên thuốc viên trắng trong một bình sứ màu lục đút vào miệng tỷ muội Hàn Như Băng, sau khi chắc chắn hai người đã nuốt xuống mới quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Mạnh Hiểu Dư. "Các nàng không sao rồi, độc đã được giải, tiếp theo chỉ cần các nàng vận công là được." Nam Cung Vân Hạm vừa nói vừa lấy ra bình sứ trắng từ trong tay áo, sau đó kéo cổ tay đang chảy máu của Mạnh Hiểu Dư rắc một ít thuốc bột vào lại xé một mảnh vải ngoại bào của mình, quấn lấy cổ tay bị thương của Mạnh Hiểu Dư. Sau khi vết thương được băng bó, Mạnh Hiểu Dư tức giận trừng Yên Như Mị: "Ngươi thật quá đáng, không ngờ ngươi lại hạ độc Như Băng tỷ tỷ và Như Sương tỷ tỷ, ta phải báo thù cho các nàng, phải giáo huấn ngươi một phen." Dứt lời, ngón trỏ và ngón giữa của nàng bắn ra một kiếm khí sắc bén về phía Yên Như Mị. Yên Như Mị nghe thấy Mạnh Hiểu Dư muốn giáo huấn mình thì khinh thường cười, nhưng sau đó mày nhăn lại, thân thể nhanh chóng tránh đi chân khí sắc bén do Mạnh Hiểu Dư bắn ra vì né tránh mà cây phong phía sau Yên Như Mị bỗng chốc có một lỗ hổng. Yên Như Mị kinh ngạc quay đầu nhìn lỗ nhỏ trên thân cây phong. Công phu của đứa nhỏ này lợi hại vậy sao? Tuy trong lòng kinh ngạc nhưng Yên Như Mị không biểu lộ ra ngoài, còn tươi cười quyến rũ nói: "Ai nha, bé con à, ngươi đây là muốn mệnh tỷ sao? Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?" "Vẫn còn kém xa ngươi." Mạnh Hiểu Dư khó chịu nhìn thấy Yên Như Mị không những tránh được còn trêu đùa mình. Động tác trên tay thay đổi liên tiếp bắn ra chân khí về phía Yên Như Mị. Lần này Yên Như Mị đã có chuẩn bị, nhanh chóng né đi đòn bắn của Mạnh Hiểu Dư, miệng vẫn không quên trêu nàng: "Bé con à, vẫn còn kém một chút! Có cần tỷ tỷ chậm lại để ngươi nhắm chuẩn không?" "Hỗn đản." Liên tiếp bắn nhiều chân khí nhưng vẫn không trúng Yên Như Mị, còn bị trêu mình, Mạnh Hiểu Dư buồn bực, dừng lại, không dùng Thần Kiếm Chỉ. Đứng ở đó, ánh mắt căm giận nhìn Yên Như Mị tươi cười quyến rũ. "Sao? Không đánh nữa? Tỷ tỷ còn chưa chơi đủ mà! Sao bé con lại dừng rồi?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư dừng tay, Yên Như Mị lập tức bay đến cạnh nàng, đưa tay muốn xoa gương mặt tức giận của nàng. Vỗ cánh tay muốn tác quái trên mặt mình ra, Mạnh Hiểu Dư cong môi cười, sau đó thừa dịp Yên Như Mị chưa chuẩn bị, giơ tay điểm tay điểm huyệt nàng, nhìn thấy Yên Như Mị cứng đờ đứng đó, hai mắt kinh ngạc thì cười nói: "Ta không dừng lại sao có thể để ngươi mắc câu? Ai bảo nhắm không chuẩn thì không bắn được ngươi?" "Dư nhi." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đứng cạnh Yên Như Mị, Hàn Như Sương yếu ớt gọi Mạnh Hiểu Dư. Nàng không hy vọng Mạnh Hiểu Dư đánh nhau với Yên Như Mị vì quá nguy hiểm. Tuy rằng Yên Như Mị bị nàng điểm huyệt nhưng vẫn còn Dạ Vô Song! Nghe thấy tiếng gọi của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư vội quay đầu nhìn về sau thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng đã tỉnh lại. "Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, hai người không sao chứ?" Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng đến trước mặt hai người, vui vẻ nói. "Ân, không sao, này phải cảm ơn tiểu gia hỏa!" Hàn Như Sương xoa mặt Mạnh Hiểu Dư, cười khẽ nói. "Sao? Vì sao phải cảm ơn ta? Không phải Vân Hạm tỷ tỷ cứu hai người sao?" Mạnh Hiểu Dư thắc mắc, rõ ràng là Nam Cung Vân Hạm cứu hai tỷ muội, sao người được cảm ơn lại là mình? Không đợi nàng hiểu rõ, Nam Cung Vân Hạm đã giải đáp: "Nếu không có máu của tiểu Dư nhi, dù ta có lợi hại đến đâu cũng không thể giải độc cho các nàng! Nên các nàng cảm ơn ngươi là chuyện đương nhiên!" "Sao? Máu của ta lợi hại vậy sao? Có thể giải được độc?" Mạnh Hiểu Dư ngạc nhiên, sao nàng không biết máu mình có thể giải độc, lẽ nào đây là bàn tay vàng do thần xuyên không dành tặng cho nàng? Lúc này Mạnh Hiểu Dư vẫn không biết đây không phải là bàn tay vàng do thần xuyên không tặng nàng mà do thần y tỷ tỷ Nam Cung Vân Hạm của nàng tặng. Vì khi Mạnh Hiểu Dư dùng máu Xích Nguyệt gia tăng công lực, máu Xích Nguyệt không những giúp gia tăng công lực còn có thể giúp người đó có thể chất bách độc bất xâm, chỉ là Mạnh Hiểu Dư đã quên mất. Khi Mạnh Hiểu Dư đang nghĩ về việc máu mình có thể giải độc, Hàn Như Băng đã hỏi Yên Như Mị và Dạ Vô Song: "Các ngươi là người của Ma giáo?" Hàn Như Băng vẫn nhớ rõ câu nói ta vốn là người của Ma giáo của Yên Như Mị. "Phải thì sao? Không phải thì sao?" Yên Như Mị được Dạ Vô Song giải huyệt, cười hỏi. "Haha, không sao cả, chỉ muốn biết vì sao các ngươi muốn mang tiểu gia hỏa đi!" Hàn Như Băng nói rồi sủng nịch xoa đầu Mạnh Hiểu Dư. "Tiểu Vũ là của ta, ta tất nhiên phải mang nàng đi." Dạ Vô Song luôn trầm mặc nói. "Ngươi nói tiểu gia hỏa là của ngươi?" Hàn Như Băng cười hỏi, trong mắt không có ý cười. Dạ Vô Song quay đầu sủng nịch nhìn Mạnh Hiểu Dư. Mạnh Hiểu Dư nghe thấy nhanh chóng lắc đầu phủi sạch quan hệ giữa nàng và Dạ Vô Song. Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư lắc đầu, Hàn Như Băng khẽ cười nói: "Haha, xem ra tiểu gia hỏa và ngươi cũng không thân nhau lắm!" Ánh mắt châm chọc nhìn Dạ Vô Song. Dạ Vô Song không để tâm đến ánh mắt châm chọc của nàng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Mạnh Hiểu Dư, bá đạo nói: "Tiểu Vũ là của ta." Nghe thấy nàng bá đạo nói vậy, Hàn Như Băng nguy hiểm híp mắt, Hàn Như Sương lạnh lùng nhấp môi, Linh Ngọc Nhi và Nam Cung Vân Hạm thì đề phòng, mày nhăn lại. Chỉ có đương sự Mạnh Hiểu Dư là như mèo con xù lông, nói với Dạ Vô Song: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi nhận sai người rồi, sao ngươi mãi không chịu tin vậy? Ta thật sự không quen ngươi! Ngươi đừng nói bậy ta là của ngươi, ta mới không phải của ngươi!" "Tiểu Vũ, ngươi phải là của ta, kẻ nào dám đoạt, ta sẽ giết kẻ đó." Dạ Vô Song lạnh lùng nhìn nhóm người Hàn Như Băng. "Trời ạ, ngươi không nghe hiểu tiếng người sao!" Nhìn thấy Dạ Vô Song như vậy, Mạnh Hiểu Dư không khỏi thốt lên. Sau đó nàng nhìn Yên Như Mị bên cạnh, oán trách nói: "Này! Tú bà hồ ly tinh, ngươi mau nói cho người bạn không hiểu tiếng người của ngươi rằng ta vốn không phải Tiểu Vũ của nàng đi, nói nàng nhận sai người rồi đi!" "Haha, ngươi cũng bảo nàng không hiểu tiếng người, vậy ta cần gì phải lãng phí sức lực?" Yên Như Mị xem kịch vui nói. "Ngươi......" Nhìn dáng vẻ của Yên Như Mị như chuyện không liên quan đến mình khiến Mạnh Hiểu Dư tức điên lên, không đợi nàng điên. Dạ Vô Song đã nói. "Tiểu Vũ, ta đã sửa lại Tu La điện! Ta sẽ yêu thương ngươi cả đời!" Dạ Vô Song mặc kệ biểu cảm phát điên của Mạnh Hiểu Dư, thâm tình nói. Nghe Dạ Vô Song dịu dàng thổ lộ, nhóm người Hàn Như Băng lập tức đen mặt, còn Yên Như Mị thì bật cười, vui vẻ khi người gặp họa. Chỉ có một mình Mạnh Hiểu Dư mặt còn đen hơn cả nhóm người Hàn Như Băng, khóc không ra nước mắt nghĩ. "Trời ạ! Kiếp trước mình làm việc thương thiên hại lý gì sao! Vì sao lại gặp một cực phẩm như vậy! Không nghe hiểu tiếng người thì thôi, còn thâm tình thổ lộ trước mặt các vị lão công của mình, đây là ngại mình hai ngày nay sống thoải mái quá sao?" "Tiểu Vũ theo ta đi! Ta sẽ làm ngươi thật hạnh phúc." Như ngại Mạnh Hiểu Dư chưa đủ thê thảm, Dạ Vô Song thâm tình nói tiếp. "Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng thật sự không cần, hiện tại ta rất hạnh phúc." Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng từ chối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]