🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe giọng uể oải của đứa nhỏ trong lòng, Nam Cung Vân Hạm cười khẽ nói: "Nếu tiểu Dư nhi không tự tin, vậy ta giúp ngươi mạnh hơn được không?"
"Vân Hạm tỷ tỷ muốn giúp ta thế nào? Ta nhớ rõ tỷ không biết võ mà!" Sau khi lấy lại tinh thần, Mạnh Hiểu Dư không quá tin tưởng, nhưng nàng rất vui khi nghe thấy lời của Nam Cung Vân Hạm.
"Haha, tiểu Dư nhi không tin lời ta sao?" Nam Cung Vân cười hỏi.
"Ách.... thật sự không tin." Mạnh Hiểu Dư thành thật gật đầu, sau đó nói: "Tỷ không biết võ công, làm sao có thể giúp ta mạnh hơn?"
"Không biết võ không có nghĩa không có cách khiến ngươi mạnh hơn, chẳng ngươi đã quên ta là ai sao?" Giơ tay nhéo gương mặt phấn nộn của nàng, Nam Cung Vân Hạm hơi tức giận khi Mạnh Hiểu Dư hoài nghi lời nàng.
"Tỷ là ai? Tỷ là Vân Hạm tỷ tỷ! Ta đương nhiên biết tỷ là....." Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư dừng một chút, sau đó đôi mắt bỗng sáng ngời, xoay người ôm cổ Nam Cung Vân Hạm, kích động nói: "Vân Hạm tỷ tỷ, tỷ thật sự có biện pháp sao? Là biện pháp gì?" Sao nàng lại quên mất Nam Cung Vân Hạm là thần y đây? Có lẽ nàng thật sự có cách để mình lợi hại hơn!
"Haha, thế nào, không nghi ngờ ta nữa?" Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm cười giận nói.
"Không nghi ngờ không nghi ngờ, Vân Hạm tỷ tỷ chính là thần y! Sao ta lại hoài nghi Vân Hạm tỷ tỷ!" Nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư nịnh hót nói.
"Ngươi nha! Mau chóng rời giường thay y phục, cùng ta đến dược phòng." Sủng nịch điểm chóp mũi Mạnh Hiểu Dư, nàng đứng lên đưa y phục cho Mạnh Hiểu Dư, sau đó đứng bên cạnh chờ.
Mạnh Hiểu Dư mau chóng mặc y phục vào.
"Vân Hạm tỷ tỷ, ta xong rồi." Mạnh Hiểu Dư vui vẻ ôm lấy tay Nam Cung Vân Hạm làm nũng.
"Ân, chúng ta ăn sáng trước đã." Nói rồi kéo Mạnh Hiểu Dư rời phòng, đến phòng ăn.
Ăn sáng xong, hai người đến dược phòng, sau đó dưới ánh mắt tò mò của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm đưa cho nàng một lọ sứ trắng rất nhỏ. Mạnh Hiểu Dư mở nắp lọ ra, Nam Cung Vân Hạm chỉ vào bên trong nói: "Đây là thứ có thể giúp ngươi mạnh hơn!" Nói rồi nàng hơi đắc ý nhìn Mạnh Hiểu Dư.
Mạnh Hiểu Dư khi nhìn thấy thứ bên trong, đầu tiên cả kinh sau đó cả người cứng đờ, nhìn thấy vật kia chậm rãi mấp máy, lúc này Mạnh Hiểu Dư muốn mau chóng chạy đi nhưng nàng đã bị nó dọa đến chân cứng lại, không thể chạy được!
Nam Cung Vân Hạm phát hiện được Mạnh Hiểu Dư không thích hợp, lắc tay nàng, sau đó lấy một ngân châm thon dài đâm vào các huyệt đạo của Mạnh Hiểu Dư, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư như sống lại, theo sau là tiếng hét chói tai: "A! Rắn!" Cùng với tiếng kinh hô là bóng dáng bỏ chạy của Mạnh Hiểu Dư.
Nam Cung Vân Hạm bị tiếng rống của nàng làm tai muốn đau lên, sau đó nhìn thấy nàng bỏ chạy, không khỏi cảm thán nói: "Khinh công của tiểu Dư nhi thật nhanh!" Cảm thán xong, nàng xoay người đóng nắp lại, ra khỏi dược phòng.
Nam Cung Vân Hạm nhìn Mạnh Hiểu Dư đứng cách mình thật xa, cười nói: "Tiểu Dư nhi, ngươi đứng cách xa như vậy làm chi? Mau đến cạnh ta." Dứt lời vẫy tay với nàng.
Mạnh Hiểu Dư nghe thấy, nhìn nàng vẫy tay với mình, theo bản năng đi qua nhưng chưa bước đến, như nhớ gì đó, lui về sau, tiếp theo mạnh mẽ lắc đầu với Nam Cung Vân Hạm, nói: "Ta không muốn qua, chỗ tỷ có rắn." Nói rồi lùi về sau hai bước.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, Nam Cung Vân Hạm bật cười. Nàng biết Mạnh Hiểu Dư sợ rắn, nhưng nàng không nghĩ đến Mạnh Hiểu Dư lại sợ nhiều như vậy: "Tiểu Dư nhi đừng sợ, Xích Nguyệt rất có linh tính, không có sự cho phép của ta nó sẽ không cắn loạn."
Nghe vậy, Mạnh Hiểu Dư mặt không tin tưởng nói: "Ta mới không tin tỷ! Nó là rắn không phải chó, sao có thể nghe lời tỷ được? Hơn nữa, tỷ từng nói muốn mang ta đi xem thứ giúp ta mạnh hơn, nhưng tỷ lại lấy rắn dọa ta." Mạnh Hiểu Dư nói, hốc mắt ngập nước như sắp khóc.
Nhìn gương mặt ủy khuất của nàng, cùng hốc mắt ngập nước, Nam Cung Vân Hạm không nhịn được thầm hô: "Đáng yêu quá, thật muốn hung hăng chà đạp gương mặt ủy khuất kia." Tuy nghĩ vậy nhưng hiện tại nàng không dám làm, nàng sợ mình làm vậy xong, Mạnh Hiểu Dư sẽ lập tức rơi nước mắt. Cho nên Nam Cung Vân Hạm chỉ nhấc chân kéo Mạnh Hiểu Dư vào lòng, trấn an: "Ta không lừa ngươi, Xích Nguyệt thật sự có thể giúp ngươi mạnh hơn."
"Vì sao con rắn kia có giúp ta mạnh hơn?" Tựa vào lòng Nam Cung Vân Hạm, Mạnh Hiểu Dư dần thả lỏng thân mình.
"Xích Nguyệt là rắn hiếm thấy sinh sống ở miệng núi lửa, toàn thân nó đỏ như lửa, vô cùng độc, là do sư phụ ta tìm được ở núi lửa giữa các quốc gia......" Nam Cung Vân Hạm nói đến đây, đã bị Mạnh Hiểu Dư đánh gãy.
"Nếu nó độc như vậy, sao có thể giúp ta mạnh hơn?" Mạnh Hiểu Dư hiếu kỳ hỏi.
"Haha, người khác không được nhưng ngươi có thể!" Nam Cung Vân Hạm nói rồi cọ nhẹ cổ nàng, Mạnh Hiểu Dư bị ngứa nghiêng đầu.
"Sao? Vì sao ta có thể? Chẳng lẽ ta có thể chất bách độc bất xâm?" Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi.
"Haha, đương nhiên không phải." Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Nam Cung Vân Hạm lắc đầu, sau đó cho tay vào cổ áo của nàng, lấy ngọc bội Chu Tước vỗ cánh trên cổ nàng: "Vì ngươi có Xích Hồn bội! Xích Hồn bội này là ngọc trác từ Liệt Hỏa mà thành, là vật hấp thụ dương khí trời đất, còn có thể hấp thụ khí cực nóng. Mà trong máu của Xích Nguyệt có hỏa độc mãnh liệt trong thiên hạ, cho nên người khác không được, nhưng ngươi có Xích Hồn bội, ngươi có thể."
"Nga! Ta đây nên làm thế nào mới có thể để nó giúp ta tăng công lực? Chẳng lẽ muốn ta bị nó cắn phải sao?" Nghĩ đến mình chủ động để rắn cắn, Mạnh Hiểu Dư không khỏi run rẩy.
"Haha, đương nhiên không phải." Nam Cung Vân Hạm cười, nói: "Chỉ cần trong một tháng này, mỗi ngày uống một chén máu nhỏ của Xích Nguyệt là được."
"May mắn không bị rắn cắn." Mạnh Hiểu Dư vỗ ngực thở phào, sau đó nghĩ gì đó kêu lớn: "Muốn ta uống máu nó? Còn uống tận một tháng?"
"Ân." Nam Cung Vân Hạm gật đầu: "Tuy rằng ngươi có Xích Hồn bội, nhưng thân thể Xích Nguyệt có hỏa độc, lại cực kỳ mạnh, cho nên không thể dùng trong một lần, nếu không rất dễ bị sức nóng trong người thiêu chết."
"Ta không hỏi cái này, ta muốn hỏi vì sao phải uống máu! Ta thà bị nó cắn còn hơn uống máu nó." Nghĩ đến phải uống máu rắn một tháng, Mạnh Hiểu Dư đã run rẩy không ngừng, thật sự quá đáng sợ.
"Nọc độc khác với máu, máu Xích Nguyệt có thể tăng công lực, nhưng nọc độc của nó thì không thể, hơn nữa độc tính của nó quá mạnh, hầu như không có thuốc chữa, tuy máu nó có hỏa độc nhưng ta sẽ luyện chế ngọc bội trên người ngươi thành đan dược, nên sẽ không sao." Nam Cung Vân Hạm nhẹ nhàng nói.
Mạnh Hiểu Dư nghe vậy rối rắm: "Thật sự phải làm vậy sao? Thật không muốn uống máu Xích Nguyệt kia! Nhưng nếu không uống, rất khó tăng công lực! Không nói đến việc tăng công lực, chỉ nói đến bản thân không mạnh hơn, về sau khi Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ và Vân Hạm gặp nguy hiểm, sẽ không thể bảo hộ các nàng! Tuy các nàng rất lợi hại, nhưng lợi hại cũng không phải vô địch! Nếu gặp phải người lợi hại hơn, nếu mình mạnh hơn, không chừng có thể bảo hộ các nàng." Nghĩ vậy Mạnh Hiểu Dư nhớ đến Linh Ngọc Nhi vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hạ quyết tâm: "Ta nhất định phải mạnh hơn, không phải chỉ uống máu thôi sao? Có gì phải sợ, cùng lắm thì xem như uống nước dưa hấu, dù sao nước dưa hấu cũng hồng, chỉ có vị khác mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.