Chương trước
Chương sau
Đêm không trăng gió lớn thích hợp để làm chuyện xấu.
"Này, đã trễ thế này, chúng ta còn đi đâu?" Mạnh Hiểu Dư mặc hắc y, nửa mặt được che bởi mảnh vải màu đen, lúc này nàng và Linh Ngọc Nhi đang ở trêи nóc nhà của một gia đình giàu có.
"Mượn đồ." Chớp mắt nhìn gia đinh đang tuần tra dưới viện.
"..........." Nhìn ngươi chỗ nào giống mượn đồ. "Vì sao muốn trộm đồ?" Hỏi xong, Mạnh Hiểu Dư muốn đánh mình một cái. Sao nàng có thể hỏi một câu ngốc như vậy? Sao nàng có thể quên người bên cạnh là tên trộm đại danh đỉnh đỉnh!
"Không phải buổi sáng ta đã nói với ngươi rằng hiện tại trêи người chúng ta chỉ còn một lượng bạc thôi sao! Nếu chúng ta không mượn chút tiền tiêu vặt, chẳng lẽ ngươi muốn hôm sau ngủ ngoài đường?" Quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư như đứa ngốc nói.
"À! Vậy ngươi tính khi nào thì trả?" Vẻ mặt ngây thơ nhìn người bên dưới.
"Ngươi gặp qua tên trộm nào lấy đồ rồi thì trả lại cho chủ chưa?" Ánh mắt xem thường nhìn Mạnh Hiểu Dư.
"Vậy có nghĩa là ngươi đang kéo ta đi phạm tội với ngươi?" Mạnh Hiểu Dư lập tức biết mình bị kéo lên thuyền giặc, đánh lên đầu người bên cạnh, nói: "Ta là công dân lương thiện, ta phải trở về" rồi xoay người về khách điếm.
Nhìn Mạnh Hiểu Dư sắp đi, Linh Ngọc Nhi vội nắm chặt tay nàng: "Đừng mà! Ngươi trở về, còn ta làm sao bây giờ? Ngươi xem bên dưới có rất nhiều người, một mình ta rất dễ thất thủ bị bắt. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ta bị bắt, bị vào đại lao sao?" Vừa nói vừa bày ra dáng vẻ đáng thương.
"Bán manh là rất đáng xấu hổ." Nhìn về phía người đang lôi kéo mình, Mạnh Hiểu Dư thầm mắng trong lòng: "Vậy ngươi trở về cùng ta, không phải là được rồi sao?"
"Nếu chúng ta trở về, ngày mai phải làm sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đói bụng, ngủ ngoài đường sao?" Linh Ngọc Nhi xấu xa nói.
"Cái này....." Mạnh Hiểu Dư do dự, nàng một chút cũng không muốn ngủ ngoài đường. Nhưng nghĩ đến trộm đồ là phạm pháp, Mạnh Hiểu Dư lại không qua được quan điểm "trộm đồ là không đúng" của mình.
"Không có gì không đúng, ngươi biết chủ nhà này là người thế nào không? Chính là tên ác bá bất nhân nổi danh! Chúng ta trộm người khác có thể không đúng nhưng chúng ta trộm nhà hắn tuyệt đối không thành vấn đề." Nhìn thần sắc dao động của Mạnh Hiểu Dư, Linh Ngọc Nhi tiếp tục khuyên bảo.
"Là như vậy sao?" Mạnh Hiểu Dư đã tin lời Linh Ngọc Nhi nói nhưng vẫn hỏi lại một lần.
"Đương nhiên, ta tuyệt không lừa ngươi." Nói rồi Linh Ngọc Nhi thủ thế thề.
"Nếu như vậy thì không thành vấn đề." Nói rồi Mạnh Hiểu Dư lại bò lên nóc nhà, nếu là ác bá giàu có vậy Mạnh Hiểu Dư sẽ không chút áy náy. Mạnh Hiểu Dư bò lên, trong lòng rất cao hứng, may mắn nghĩ: "Này thật sự quá tốt, có dùng cũng không cần áy náy, ngày mai cũng không cần đói bụng cùng ngủ ngoài đường."
"Mau, chúng ta nhân lúc bọn họ thay ca này đi xuống tìm chỗ trốn." Đợi một lúc, đến khi các gia đinh tuần tra thay ca. Linh Ngọc Nhi vội vàng kéo Mạnh Hiểu Dư nhảy vào trong viện, sau đó nhanh chóng ẩn nấp sau núi giả.
"Như vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mạnh Hiểu Dư chưa từng làm trộm, lúc này vừa hưng phấn lại kϊƈɦ động, thầm nghĩ: "Hôm nay tỷ sẽ hành hiệp trượng nghĩa, cướp phú tế bần. Tuy rằng tế là mình, nhưng hiện tại mình cũng là người nghèo! Hơn nữa nghèo đến sắp ngủ ngoài đường!
"Chờ một lát, chờ người đi qua rồi chúng ta lập tức đến Kim Ngọc Các đối diện, chỗ đó là gia sản của tên ác bá." Nói tới đây, Linh Ngọc Nhi tươi cười tà ác.
"À!" Nghe Linh Ngọc Nhi nói xong, Mạnh Hiểu Dư gật đầu, sau đó nàng phát hiện điều gì đó, hỏi: "Này? Sao ngươi biết gia sản của tên đại ác bá kia đều ở chỗ đó?"
"Hừ! Ta có thần thông diệu pháp." Linh Ngọc Nhi đắc ý cười, sau đó không đợi Mạnh Hiểu Dư nói đã kéo nàng cách xa gia đinh tuần tra, vận khinh công bay đến Kim Ngọc Các đối diện.
"Cái này mở như thế nào?" Mạnh Hiểu Dư chỉ vào khóa lớn ở cửa, biểu tình vô tội nói.
"Tránh ra, xem ta." Linh Ngọc Nhi nói với Mạnh Hiểu Dư, lấy một cây ngân châm thon dài từ trong lòng ra, tra vào ổ khóa. Không đến một phút, Mạnh Hiểu Dư nghe được tiếng "cạch", nhìn thấy khóa đã mở.
"Ngươi làm sao làm được như vậy?" Mạnh Hiểu Dư sùng bái nhìn Linh Ngọc Nhi.
"Haha, ngươi muốn biết?" Linh Ngọc Nhi cất châm, vẻ mặt ngứa đòn nói.
"Ừ." Mắt lấp lánh gật đầu.
"Không nói cho ngươi." Nói rồi soái khí ngửa đầu, mở cửa vào Kim Ngọc Các.
"............." Nhìn thân ảnh phía trước, nhanh chóng giơ ngón giữa, Mạnh Hiểu Dư nhìn xung quanh sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Ngươi thật sự xác định tất cả tài sản của chủ nhà đều đặt ở đây?" Vào Kim Ngọc Các, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu cầm mồi lửa, nhìn xung quanh ba lần, nhưng đừng nói là vàng bạc châu báu, cả một đồng tiền cũng không thấy. Làm nàng không thể không nghi ngờ, Linh Ngọc Nhi có phải hố nàng hay không.
"Đương nhiên, ta sẽ không lừa gạt ngươi." Linh Ngọc Nhi cầm mồi lửa, tay sờ kệ sách bên cạnh.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Nhìn hành động của Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc.
"Tìm cơ quan!" Vẫn đang sờ kệ sách, nói.
"Ngươi xem nhiều phim truyền hình quá rồi!" Mạnh HIểu Dư ngoài trừ câm lặng thì không thể làm gì hơn.
"Phim truyền hình? Phim truyền hình là gì?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Linh Ngọc Nhi dừng động tác trong tay, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.
"Sao? Phim truyền hình là.....là....ta cũng không biết." Không biết nên giải thích thế nào về phim truyền hình cho Linh Ngọc Nhi, Mạnh Hiểu Dư đành phải nói như vậy. Sau đó nàng nhìn thấy Linh Ngọc Nhi nhìn mình như đứa ngốc, rồi tiếp tục tìm cơ quan, chỉ còn một mình Mạnh Hiểu Dư đứng đó tức giận.
Sau gần hai mươi phút, Mạnh Hiểu Dư đứng đó ngáp, nói với Linh Ngọc Nhi đang tìm cơ quan: "Từ bỏ đi! Ngươi đã tìm lâu như vậy rồi, khẳng định không có cơ quan, chúng ta vẫn nên trở về ngủ!" Nói rồi Mạnh Hiểu Dư ngáp thật lớn.
Linh Ngọc Nhi lơ nàng, tiếp tục tìm cơ quan.
Nhìn thấy Linh Ngọc Nhi không để ý đến mình, Mạnh Hiểu Dư cũng không thèm quan tâm, nàng nhìn khắp nơi. Nhấc chân đá vào ghế dựa bên cạnh, sau đó ngồi lên, chuẩn bị nghỉ một lát. Nhưng nàng vừa ngồi xuống chưa đến hai giây, ghế dựa cùng nàng bỗng rơi xuống, Mạnh Hiểu Dư bất ngờ bị dọa đến quên la.
Mà Linh Ngọc Nhi nghe được động tĩnh rất nhỏ, xoay người nhìn Mạnh Hiểu Dư, nhưng nàng chỉ phát hiện một hố lớn trêи đất, mà Mạnh Hiểu Dư đã biến mất không thấy, Linh Ngọc Nhi thầm mắng: "Tên cáo già Triệu Thiên Du này không ngờ lại đặt cơ quan trêи ghế." Mắng xong, Linh Ngọc Nhi nhảy xuống hố lớn kia.
Hố rất sâu, càng xuống dưới không gian càng rộng. Khi Linh Ngọc Nhi rơi xuống đất, nàng thấy Mạnh Hiểu Dư đang ngồi vững vàng trêи ghế. Xem ra ghế này không giống ghế thường! Từ trêи rơi xuống cũng không bị hư hao. Linh Ngọc Nhi cảm thán xong, đi đến cạnh Mạnh Hiểu Dư bị dọa ngây người: "Tức phụ nhi, ngươi có sao không?" Vỗ nhẹ gương mặt Mạnh Hiểu Dư, giọng quan tâm hỏi.
Khi Mạnh Hiểu Dư bị Linh Ngọc Nhi kéo vào lòng, nháy mắt khóc lớn. Vì cái ôm của Linh Ngọc Nhi làm nàng nhớ đến tỷ muội Hàn Như Băng vẫn luôn bảo hộ mình. Trải qua chuyện vừa rồi, Mạnh Hiểu Dư càng nhớ những ngày ở cạnh tỷ muội Hàn Như Băng.
"Được rồi, ngoan, không sao, ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để ngươi chịu bất kỳ tổn thương nào, tin tưởng ta." Ôn nhu an ủi, kiên định hứa hẹn.
"Nơi này là nơi đó sao? Chúng ta hiện tại đang ở đâu?" Được Linh Ngọc Nhi an ủi, Mạnh Hiểu Dư bình ổn. Ngừng khóc, nàng bắt đầu đánh giá xung quanh. Nhưng bốn phía tối đen như mực khiến nàng không thấy thứ gì.
Ánh lửa mờ nhạt sáng lên xua đi bóng tối xung quanh. Linh Ngọc Nhi một tay giơ mồi lửa, một tay nắm tay Mạnh Hiểu Dư, bắt đầu đánh giá xung quanh. Phía trước có một lối đi khoảng một người, còn lại xung quanh đều là vách đá, ngẩng đầu nhìn nơi các nàng rơi xuống, Linh Ngọc Nhi lắc đầu "Hẳn chúng ta không thể đi lên từ chỗ này rồi!" Nói rồi, nàng nắm tay Mạnh Hiểu Dư đi về phía trước thông đạo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.