Nhìn khóe môi Hàn Như Sương cong lên, Mạnh Hiểu Dư nháy mắt bị mê hoặc, Hàn Như Sương rất ít khi cười. Thông thường đều mặt lạnh, chỉ khi ở cùng Mạnh Hiểu Dư cùng tỷ tỷ mới có thể thu lại vẻ mặt lạnh của nàng. Nhưng số lần cười vẫn có thể đếm trêи đầu ngón tay, hiện giờ vẻ mặt nàng ngạo nghễ đứng trêи đài cao, khóe môi nhẹ cong, phong tư yểu điệu, bạch y lộng gió. Cảnh đẹp như vậy không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nhân tâm, mà Mạnh Hiểu Dư trời sinh được tuấn nam mỹ nữ yêu thích cũng không ngoại lệ. Lúc này nàng đang ngây ngốc nhìn chằm chằm Hàn Như Sương, ánh mắt si mê, trong miệng bất giác lẩm bẩm: "Thật đẹp, thật soái!"
Hàn Như Băng đứng bên cạnh nhìn Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc, trong lòng vừa buồn cười lại có chút ghen. Buồn cười vẻ mặt ngây ngốc, ánh mắt si mê cùng chiếc miệng suýt chảy nước của tiểu gia hỏa đang nhìn chằm chằm muội muội trêи võ đài.
Ghen vì tiểu gia hỏa chưa từng nhìn mình như vậy, không lẽ mình không đẹp không soái sao? Tuy Hàn Như Băng không hiểu soái là gì, nhưng nhìn biểu tình của tiểu gia hỏa có thể đoán được đây là từ để khen. Nhưng tiểu gia hỏa lại chưa từng nói như vậy với mình, chẳng lẽ mình có chỗ nào kém muội muội sao? Không lẽ tiểu gia hỏa thiên vị muội muội vì nàng lạnh nhạt sao? Nếu vậy, về sau mình có nên học tập muội muội trở nên lạnh nhạt một chút không? Nói như vậy tiểu gia hỏa hẳn sẽ không biểu lộ si
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-nhan-co-dai-that-dang-so/1630391/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.