Nhìn khóe môi Hàn Như Sương cong lên, Mạnh Hiểu Dư nháy mắt bị mê hoặc, Hàn Như Sương rất ít khi cười. Thông thường đều mặt lạnh, chỉ khi ở cùng Mạnh Hiểu Dư cùng tỷ tỷ mới có thể thu lại vẻ mặt lạnh của nàng. Nhưng số lần cười vẫn có thể đếm trêи đầu ngón tay, hiện giờ vẻ mặt nàng ngạo nghễ đứng trêи đài cao, khóe môi nhẹ cong, phong tư yểu điệu, bạch y lộng gió. Cảnh đẹp như vậy không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nhân tâm, mà Mạnh Hiểu Dư trời sinh được tuấn nam mỹ nữ yêu thích cũng không ngoại lệ. Lúc này nàng đang ngây ngốc nhìn chằm chằm Hàn Như Sương, ánh mắt si mê, trong miệng bất giác lẩm bẩm: "Thật đẹp, thật soái!" Hàn Như Băng đứng bên cạnh nhìn Mạnh Hiểu Dư ngây ngốc, trong lòng vừa buồn cười lại có chút ghen. Buồn cười vẻ mặt ngây ngốc, ánh mắt si mê cùng chiếc miệng suýt chảy nước của tiểu gia hỏa đang nhìn chằm chằm muội muội trêи võ đài. Ghen vì tiểu gia hỏa chưa từng nhìn mình như vậy, không lẽ mình không đẹp không soái sao? Tuy Hàn Như Băng không hiểu soái là gì, nhưng nhìn biểu tình của tiểu gia hỏa có thể đoán được đây là từ để khen. Nhưng tiểu gia hỏa lại chưa từng nói như vậy với mình, chẳng lẽ mình có chỗ nào kém muội muội sao? Không lẽ tiểu gia hỏa thiên vị muội muội vì nàng lạnh nhạt sao? Nếu vậy, về sau mình có nên học tập muội muội trở nên lạnh nhạt một chút không? Nói như vậy tiểu gia hỏa hẳn sẽ không biểu lộ si mê với muội muội! Nghĩ như vậy Hàn Như Băng không khỏi tự giễu thầm nghĩ: "Khi nào thì ta lại trở nên như vậy? Bản thân còn ăn dấm của muội muội! Tiểu gia hỏa a tiểu gia hỏa! Xem ra ngươi đã hoàn toàn trụ trong lòng ta, như thế về sau ta làm sao sẽ thả ngươi rời đi? Không, ta sẽ không để ngươi rời đi, vĩnh viễn sẽ không!" Nghĩ xong nàng lại cảm thấy buồn cười,: "Sao tiểu gia hỏa lại rời đi? Xem ra gần đây bản thân có chút mệt mỏi, bằng không sao lại suy nghĩ miên man như vậy? Khi Đại Hội Anh Hùng kết thúc mình cũng nên nghỉ ngơi thả lỏng mới được." "Này, ta nói các ngươi cũng thật quá đáng! Như Sương tỷ tỷ đã đánh hai tràng, các ngươi cư nhiên không để nàng nghỉ ngơi. Dù võ công cao cũng không đấu lại loại xa luân chiến* của các ngươi!" Lúc này Mạnh Hiểu Dư đã không còn vẻ hoa si ngây ngốc, hiện tại nàng vô cùng tức giận đối với nam nhân trung niên mặc trường bào lam sắc, tay cầm võ kiếm, có râu mép hai bên vừa nhảy lên võ đài. *Xa luân chiến: thay nhau tấn công liên tiếp vào đối thủ, khiến đối phương không kịp xoay sở, liên tục bị động. "Này, tiểu nha đầu, ngươi nói bậy gì đó? Luận võ vốn là như vậy, cái gì mà xa luân chiến? Quả thực là nói hươu nói vượn." Nam nhân trung niên trêи đài tức giận chỉ vào Mạnh Hiểu Dư nói. "Chẳng lẽ không phải? Từ luận võ đến bây giờ, Như Sương tỷ tỷ đã đánh hai tràng, hòa thượng Vô Giới gì đó vừa nhận thua xuống đài, ngươi đã vội vã nhảy lên, chẳng lẽ không phải muốn thừa dịp Như Sương tỷ tỷ mệt mỏi, nhân cơ hội đánh bại Như Sương tỷ tỷ sao? Ngươi như vậy không lẽ không tính là quá mức sao?" Mạnh Hiểu Dư tức giận đáp. "Hahaha, tiểu nha đầu nếu theo lời ngươi nói, vậy phải làm thế nào?" Người nói là một lão nhân râu hoa râm ngồi không xa Mạnh Hiểu Dư. "Đương nhiên để Như Sương tỷ tỷ xuống dưới nghỉ ngơi một chút, các ngươi cùng những người khác tỷ thí trước." Mạnh Hiểu Dư vẫn tức giận nói, nhưng nàng vừa dứt lời đã khiến mọi người cười vang. "Hahaha, ngươi tiểu nha đầu này, thật đúng là không biết nên gọi là gì! Nếu mỗi người đều như lời ngươi đánh mệt thì xuống nghỉ ngơi, chờ nghỉ xong tiếp tục đánh. Nói vậy khi nào Đại Hội Anh Hùng mới có thể kết thúc? Khi nào mới chọn được minh chủ võ lâm? Hơn nữa trước không nói những thứ đó, chỉ nói luận võ! Đều là tự nguyện lên đài, cũng không ai buộc Như Sương tỷ tỷ của ngươi là người lên đài đầu tiên! Nếu nàng lựa chọn lên đài đầu tiên thì không nên trách người khác không cho nàng thời gian nghỉ ngơi." Một nam tử trung niên mặc trường bào hắc sắc ngồi cách Mạnh Hiểu Dư không xa, giọng vô cùng khinh thường nói. "Sao....!!! Lúc trước khi tuyên bố bắt đầu luận võ, sao thời gian dài như vậy không ai lên đài! Thì ra đều đang chờ người khác gân mệt kiệt lực thì chiếm tiện nghi! Các vị thật đúng là không hổ chưởng môn nhất phái! Tính toán cũng thật lợi hại! Nhưng các vị chưởng môn có thể tính toán tốt như vậy khẳng định không chỉ luyện trong thời gian ngắn nhỉ! Nếu không sao lại có thể da mặt siêu dày đao pháp khó xuyên được!" Nghe nam tử trung niên nói, Mạnh Hiểu Dư khó thở mắng. Trong lòng nghĩ: "Những người này thật quá vô sĩ, quả thực hủy hoại hình ảnh giang hồ tốt đẹp trong lòng mình." Tuy Mạnh Hiểu Dư biết giang hồ hiểm ác, nhưng vẫn có nhiều điểm giống dưới ngòi bút của Kim gia gia, hiệp can nghĩa đảm, hào khí can vân, anh hùng hảo hán. Nhưng hiện tại, hình ảnh tốt đẹp đó tan biến không còn một chút trong lòng. "Ngươi.....ngươi nha đầu biết, biết cái gì? Đại Hội Anh Hùng nào đến lượt nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi sao?" Một nam tử trung niên mặc trường bào đỏ tức giận, đứng lên chỉ vào mũi Mạnh Hiểu Dư hét lớn. "Sao? Các ngươi có gan làm chuyện vô sĩ này, chẳng lẽ còn có gan nói ta?" Mạnh Hiểu Dư xoa tai, vẻ mặt khinh bỉ nói. "Ngươi....ngươi....ngươi tìm chết!" Nam tử bị vẻ khinh bỉ cùng ngữ khí của Mạnh Hiểu Dư chọc giận, nâng chưởng đánh về phía nàng. "A! Nói không lại thì muốn động thủ sao?" Mạnh Hiểu Dư di chuyển, né đòn tấn công. Vận khí vào tay phải, bắn về mặt nam tử trung niên. Theo tiếng phụt, bên trái mặt nam tử xuất hiện miệng vết thương. Máu tươi theo má trái chảy xuống, làm mặt nam tử có vẻ quỷ dị đáng sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]