"Này....." Nghe thấy ngữ khí lạnh băng của đại cung chủ Triều Khuyết Cung Hàn Như Băng. Lý Thiên Lộc do dự một chút, đáp. "Hai người chúng ta cam nguyện nhận thua." "Nga? Chỉ nhận thua thôi sao?" Ngữ khí Hàn Như Băng vẫn lạnh băng như cũ. "Vậy ngươi còn muốn thế nào?" Vương mặt rỗ nói. "Không muốn thế nào, chỉ hy vọng nhị vị đến lúc đó có thể trước mặt các vị giang hồ quỳ xuống nhận lỗi với tiểu gia hỏa." Khi Hàn Như Băng nói quỳ xuống nhận lỗi, nhìn thoáng qua Mạnh Hiểu Dư đang được muội muội băng bó vai trái. Người của ta bị thương, sao có thể buông tha các ngươi dễ như vậy? "Đại cung chủ lời này có phải quá khinh người không? Hơn nữa vị kia còn chưa dùng Thần Kiếm Chỉ mà các ngươi nói, hiện ngươi đưa ra điều kiện như vậy có phải có chút quá mức không?" Nghe Hàn Như Băng nói xong, Lý Thiên Lộc vội ngăn Vương mặt rỗ muốn rống ta. Sau đó nhíu mày, giọng ôn hòa có lễ đáp. Hắn không muốn làm địch với Hàn Như Băng, vì làm địch với Hàn Như Băng nghĩa là địch với toàn bộ Triều Khuyết Cung. Là địch với Mạc Vô Ưu cùng Bách Lý Thường Hồng sau lưng Triều Khuyết Cung, này không phải là tiểu nhân vật miễn cưỡng xem như cao thủ nhị lưu trong giang hồ như hắn cùng Vương mặt rỗ có thể đắc tội. "Ta có thể dùng Thần Kiếm Chỉ hay không không nói, quan trọng là ngươi có đáp ứng điều kiện vừa rồi của Như Băng tỷ tỷ không. Nếu các ngươi đáp ứng, ta sử dụng Thần Kiếm Chỉ một lần cho các ngươi xem. Nếu các ngươi không đáp ứng, vậy thì dựa theo lời ta. Các ngươi phải quỳ xuống nhận thua với ta. Còn không chúng ta tiếp tục so, dù sao ta cũng không ngại xem các ngươi là bia sống tập luyện." Mạnh Hiểu Dư nói xong, vẻ mặt khoe khoang nhìn hai người Lý Thiên Lộc. Trong lòng nghĩ, "Như Băng tỷ tỷ quả nhiên đau lòng mình, bằng không nàng sẽ không để hai tên vô sỉ kia quỳ xuống nhận lỗi với mình. Đây là hành vi bênh vực rõ ràng!" Nghĩ xong, Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt khoe khoang hơn. "Ngươi......ngươi......" Lần này đến Vương mặt rỗ cùng Lý Thiên Lộc tức không nói nên lời. "Ta......ta thế nào?" Nhìn hai người Lý Vương tức giận trừng mình, Mạnh Hiểu Dư vui không thấy mặt trời. "Nha đầu thúi, ngươi không cần quá đáng." Vương mặt rỗ ngồi dưới đất nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, hung tợn nói. "Ta quá đáng?" Nghe Vương mặt rỗ nói, Mạnh Hiểu Dư lại giận lên, "Chúng ta ai rốt cuộc quá đáng? Rốt cuộc ai không biết xấu hổ, hai đánh một? Là ai ba lần bảy lượt đánh lén làm ta bị thương?" Nói rồi Mạnh Hiểu Dư chỉ còn vết thương vai trái của mình, sau đó nói: "Hiện tại các ngươi cư nhiên còn không biết xấu hổ nói ta quá đáng? Các ngươi làm người ta cười chết rồi!" Mạnh Hiểu Dư càng nói càng tức giận. Mà những nhân sĩ giang hồ vốn thấy Mạnh Hiểu Dư quá đáng, cùng cho rằng hai người Lý Vương đáng thương, sau khi nghe thấy lời nàng, cẩn thận nhớ lại hành động trước đó của Lý Vương, cảm thấy hai người là tự làm tự chịu. "Ngươi......ngươi......" Hai người Lý Thiên Lộc bị Mạnh Hiểu Dư làm nghẹn, đỏ mặt tía tai chỉ vào nàng không thốt nên lời. "Ngươi cái gì mà ngươi? Hiện tại các ngươi nhanh nói, có đáp ứng yêu cầu của Như Băng tỷ tỷ không, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí, thời gian của chúng ta chính là....." Mạnh Hiểu Dư còn chưa nói xong đã bị Hàn Như Băng nhẹ nhéo tai. "Như Băng tỷ tỷ?" Quay đầu khó hiểu nhìn Hàn Như Băng đang mỉm cười. Mà Hàn Như Băng, dưới cái nhìn khó hiểu của Mạnh Hiểu Dư, nàng xoa nhẹ vành tai của Mạnh HIểu Dư. Sau đó dùng giọng mềm nhẹ đủ để mọi người ở đây có thể nghe thấy. "Tiểu gia hỏa đừng quá mức, để hai người họ nhận lỗi là được rồi, không cần quỳ xuống." "Nhưng......." Nghe Hàn Như Băng nói xong, Mạnh Hiểu Dư còn muốn nói gì đó, đã bị ánh mắt Hàn Như Băng ngăn cản. Vì thế Mạnh Hiểu Dư đành mắng trong lòng. "Rõ ràng tỷ vừa rồi bảo bọn hắn quỳ xuống nhận lỗi. Vì sao hiện tại lại bảo ta đừng quá mức? Sao lại có thể như vậy!" Nhìn tiểu gia hỏa cúi đầu, miệng nhỏ đô lên. Hàn Như Băng nhẹ lắc đầu trong lòng nghĩ "Tiểu gia hỏa quá đơn thuần, không biết giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò." Lúc trước tuy nàng nói vậy nhưng vẫn không thật sự muốn bọn hắn làm vậy. Sở dĩ nói như vậy chẳng qua vì hai người kia thật quá đáng, nàng bị bọn hắn vô lý làm cho tức giận. Nhưng cũng không muốn bọn hắn quỳ xuống vì có câu "Thà đắc tội mười quân tử, cũng không đắc tội một tiểu nhân" mà hai người Lý Vương lại là tiểu nhân trong tiểu nhân, để bọn hắn quỳ xuống. Không chừng ngày sau bọn hắn sẽ đâm sau lưng, mình cùng Sương nhi dù sao cũng là cung chủ. Có rất nhiều việc cần hoàn thành, rất khó bảo đảm luôn luôn ngốc bên cạnh bảo hộ tiểu gia hỏa, mà tiểu gia hỏa lại quá đơn thuần, căn bản không phải đối thủ của hai tên tiểu nhân Lý Vương. Cho nên vô luận thế nào nàng cũng sẽ không để tiểu gia hỏa cùng hai tên tiểu nhân này kết oán sâu nặng, suy cho cùng rất nhiều chuyện đều là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. "Được, nếu vị cô nương đây thật sự dùng cái gọi là thiên hạ đệ nhất kỳ công Thần Kiếm Chỉ của mình thì chúng ta cam nguyện nhận thua, hơn nữa sẽ nhận lỗi chuyện lúc trước với cô nương, Vương huynh nghĩ thế nào?" Nghe Hàn Như Băng nói, Lý Thiên Lộc vội dựa bậc thang leo xuống, nói xong không quên hướng ánh mắt cho Vương mặt rỗ. Mà Vương mặt rỗ nhận được ánh mắt, tuy lòng không muốn nhưng vẫn gật đầu. Dù sao tình huống hiện tại của hắn, tiếp tục đánh là không có khả năng. Nhìn thấy hai người đồng ý, Hàn Như Băng nháy mắt ra hiệu với Mạnh Hiểu Dư, ý bảo tiểu gia hỏa có thể biểu diễn Bàn Tay Vàng Vô Địch của nàng. Nhận được ý bảo của Hàn Như Băng, tuy Mạnh Hiểu Dư rất không vui nhưng cũng không có biện pháp, cho nên nàng đành hậm hực đi về trước hai bước. Dùng ngón cái tay phải hướng về một đại thụ cách đó không xa, bắn ra một đường kiếm trêи thân cây. Theo tiếng "phụt" vang lên, mọi người nhìn thấy trêи thân xuất hiện một lỗ nhỏ bằng ngón tay cái, sau đó thân cây như bị ai lấy rìu chém, đứt gãy. Dưới tầm mắt của mọi người, cây đại thụ cứ như vậy mà kết thúc sinh mệnh của mình. Nhìn đại thụ bị gãy, mọi người đều kinh ngạc há to miệng. Chỉ có bạn học Mạnh vẫn đang đắm chìm trong sự bất mãn với Hàn Như Băng, vẫn cúi đầu như cũ, nhìn chằm chằm giày mình, giận dỗi. Khi Hàn Như Băng nhìn cây đại thụ bị gãy, cũng chấn kinh một chút. Sau đó tươi cười vô cùng mỹ lệ cùng nguy hiểm nhìn Mạnh Hiểu Dư cách đó không xa đưa lưng về phía mình, thầm nghĩ: "Tiểu gia hỏa, ngươi đây là tỏ vẻ bất mãn với ta sao?" Mà Mạnh Hiểu Dư còn đang giận dỗi, đột nhiên rùng mình, sau đó tay phải chà xát cánh tay trái bị thương của mình, lẩm bẩm nói: "Sao đột nhiên lại lạnh vậy?" "Môn chủ, các nhân vật giang hồ phần lớn đã xuất hiện ở võ trường, Triệu nhị trang chủ phân phó tiểu nhân báo cho môn chủ cùng Triệu trang chủ đến chủ trì đại hội." Một tiểu đồng áo xám bước vội đến trước mắt hai người Thiết Triệu, khom lưng ôm quyền nói. Vì tiểu đồng áo xám đến làm những người bị Thần Kiếm Chỉ của Mạnh Hiểu Dư từ khϊế͙p͙ sợ hồi thần. Cũng làm Lý Thiên Lộc cùng Vương mặt rỗ miễn phải xấu hổ nhận lỗi với tiểu nha đầu vừa ra giang hồ Mạnh Hiểu Dư. Dù Mạnh Hiểu Dư thật sự mang kỳ công tuyệt kỹ nhưng nàng vẫn là tiểu nha đầu mới xuất đạo, muốn hai người Lý Vương nhận lỗi, bọn hắn thế nào cũng không hạ mình được, tuy rằng vốn là bọn hắn sai trước. Nhưng nhờ sự xuất hiện của tiểu đồng, rất có thể sẽ làm bọn hắn miễn phải xin lỗi quá mức xấu mặt này. Vì vậy hai người dùng ánh mắt cảm kϊƈɦ nhìn tiểu đồng. "Haha nếu người đã đến đông đủ, thỉnh các vị chưởng môn theo chúng ta đến võ tràng!" Nghe tiểu đồng nói xong, Triệu Thiên Du lấy lại tinh thần, giấu đi vẻ khϊế͙p͙ sợ trong mắt đối với Mạnh Hiểu Dư, cười khẽ hai tiếng nói. Nói xong, cùng Thiết Chấn Hổ Thiết Phiến môn chủ vẻ mặt không thể tin tưởng dẫn mọi người đến võ tràng. Mà những người vây xem cũng theo bước Triệu Thiết đến võ tràng. Nhìn mọi người rời đi, Lý Thiên Lộc vội vàng nâng Vương mặt rỗ ôm đùi phải bỏ đi. "Này này này, các ngươi còn chưa xin lỗi ta!" Nhìn hai tên nâng nhau bỏ đi, Mạnh Hiểu Dư vẫn luôn nghĩ vì sao trời đột nhiên lạnh lấy lại tinh thần. Nhưng mà tiếng gọi cũng không làm Lý Vương đã đi thật xa dừng lại, ngược lại làm bọn hắn nện bước nhanh hơn. "Tiểu gia hỏa ngoan, chúng ta đi xem Đại Hội Anh Hùng trước đi! Về sau có thời gian lại bắt bọn hắn xin lỗi ngươi, chịu không?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư tức giận nhìn chằm chằm hai người Lý Vương đã đi thật xa, Hàn Như Băng nhẹ nhéo gương mặt mềm mại của nàng nói. Sau đó không đợi nàng nói gì, kéo tay nàng, đi về võ tràng. Chỉ là khóe miệng Hàn Như Băng cười lạnh, "Cho rằng như thế thì có thể tránh một kiếp sao? Các ngươi cũng quá coi thường tỷ muội chúng ta rồi!" "Đừng tức, bọn hắn trốn không thoát đâu." Hàn Như Sương đi cạnh Mạnh Hiểu Dư, lạnh lùng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]