Chương trước
Chương sau
"Ngươi.....Ngươi tiếp chiêu." Nhìn mọi người vây xem đều hướng về Mạnh Hiểu Dư, Vương mặt rỗ tức run tay.
Nhìn Vương mặt rỗ ngươi nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng trực tiếp lấy đại hoàn đao sau người chém theo Mạnh Hiểu Dư. Mạnh Hiểu Dư trong lòng cả kinh, "Hỏng rồi, chọc giận hắn rồi" bận rộn lo lắng dùng Ngự Phong Bước, tránh khỏi lưỡi đao mà Vương mặt rỗ bổ đến. "Ha.....Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật" thoát được một đao của Vương mặt rỗ, Mạnh Hiểu Dư vội duỗi tay xoa trái tim nhỏ vừa chấn kinh của mình.
Nhìn Mạnh Hiểu Dư cách đó không xa, Vương mặt rỗ thầm có chút kinh ngạc "Sao nàng có thể thoát khỏi một đao của mình? Mình sỡ dĩ có chút danh tiếng trêи giang hồ vì mình ra tay nhanh đao pháp tàn nhẫn. Toàn bộ giang hồ, người có thể thoát khỏi đao của mình không ít, nhưng có thể ở khoảng cách vừa rồi tránh thoát chỉ có thể đếm trêи đầu ngón tay. Công phu vừa rồi của tiểu nha đầu là gì? Cư nhiên có thể dưới tình huống đó tránh được, tiểu nha đầu này không tệ, không hổ là đồ đệ Mễ Lâu, xem ra mình phải dùng toàn bộ bản lĩnh." Nghĩ vậy, Vương mặt rỗ cầm đại hoàn đao, múa may uy vũ chém về Mạnh Hiểu Dư, mỗi một đao đều dùng toàn bộ công lực.
Mà Mạnh Hiểu Dư dưới thế công của Vương mặt rỗ, đều chỉ trốn không tiếp. Mỗi khi hắn sắp chém đến mình, Mạnh Hiểu Dư đều dùng ngự phong bước tránh thoát.
Vì sao Mạnh Hiểu Dư dưới thế công của Vương mặt rỗ chỉ trốn không tiếp? Nguyên nhân rất đơn giản, là một người từ thế kỷ 21, sống cuộc sống hòa bình, được gia đình che chở lớn lên. Mạnh Hiểu Dư trước giờ không khi nào gặp qua chuyện này! Khi nhìn thấy đại đao hàn ý dày đặc chém đến mình, không sợ đến mức hai chân nhũn ra ngồi dưới đất đã là dũng khí rất lớn rồi. Cho nên mọi người đừng trông cậy Mạnh Hiểu Dư đi tiếp chiêu của Vương mặt rỗ.
Vương mặt rỗ nhìn mỗi một đao mình chém đều bị Mạnh Hiểu Dư dùng khinh công trốn. Hơn nữa đều vào thời khắc nguy cấp tránh thoát, này không khỏi làm hắn cảm giác mất mặt "Hắn đường đường là Thiên Cương kɧօáϊ đao trêи giang hồ, Vương Thiết Phong. Hiện tại cư nhiên bị một tiểu nha đầu quay vòng, mà đao pháp bản thân kiêu ngạo nhất cũng không chạm đến góc áo của tiểu nha đầu, này về sau truyền ra, thể diện của mình còn nữa sao?" Nghĩ như vậy, hắn càng ra sức múa đao, tốc độ cũng càng nhanh.
Vốn Mạnh Hiểu Dư có chút sợ đại hoàn đao của Vương mặt rỗ, lại nhìn thấy động tác hắn bỗng nhanh rất nhiều, đại đạo trong tay cũng biến thành đao ảnh "Mẹ ơi! Thật khủng khϊế͙p͙" Trong lòng kinh hô một tiếng, nàng nhanh chóng dùng Ngự Phong Bước đến cực hạn. Tốc độ này cả Mễ Lâu cũng hổ thẹn không dám ngẩng đầu, sau đó hiểu ý sâu xa tán thưởng nói: "Đồ đệ ngoan, ngươi quả nhiên là kỳ tài võ học ở phương diện khinh công mà!"
Bên này hai người trình diễn, ngươi truy ta chạy, ngươi chém ta trốn. Mà một bên đông đảo nhân sĩ võ lâm thì kinh ngạc há to miệng.
"Đây là công phu gì? Tốc độ thật nhanh! Ngươi xem đao pháp của Vương mặt rỗ nhanh như vậy, đều không chém được nàng." Người vây xem Giáp nói.
"Phải, tốc độ thật nhanh!" Người vây xem Ất nói.
"Ta nghe nói! Đó là một trong những tuyệt kỹ thành danh của Mễ lão tiền bối tên Ngự Phong Bước, bộ pháp tinh diệu quỷ thần khó lường. Ngươi nói công phu kia của cô nương có phải Ngự Phong Bước không?" Người vây xem Bính nói.
"Hẳn là không thể! Ta nghe sư phụ nói Ngự Phong Bước rất khó luyện. Nghe nói chỉ công pháp nhập môn đã làm khó rất nhiều người, ngay cả kỳ tài võ học được giang hồ xưng trăm năm khó gặp, Mễ Lâu Mễ lão tiền bối cũng tốn nhiều thời gian để học. Mà cô nương kia chỉ bái Mễ lão tiền bối làm sư phụ không đến ba tháng, sao có thể trong thời gian ngắn học ngự phong bước?" Người vây xem Ất nói.
"Này cũng không hẳn! Nói không chừng tiểu cô nương là một kỳ tài võ họ, bằng không Mễ lão tiền bối luôn không thu đồ đệ lại thu nàng? Người có thể làm Mễ lão tiền bối để mắt nhất định có chỗ hơn người." Người vây xem Bính phản bác.
Khi người vây xem Ất còn muốn nói gì nữa, đã bị người vây xem Giáp ngắt lời: "Được rồi, hai người đừng cãi nữa, chuyên tâm xem luận võ đi! Các ngươi xem, tốc độ của Vương mặt rỗ có chút chậm, có phải hắn mệt rồi không?"
Hắn vừa nói xong, Ất cùng Bính cũng chuyển ánh mắt đến Vương mặt rỗ.
Vương mặt rỗ đuổi theo Mạnh Hiểu Dư nửa ngày dần cảm giác có chút không chịu nổi, vì thế tốc độ múa may uy vũ sinh phong cũng chậm lại. "Tiếp tục như vậy, bản thân nhất định sẽ vì thể lực tiêu hao mà thua trận luận võ này." Nghĩ vậy, Vương mặt rỗ vô cùng không cam lòng. Nhưng không cam lòng cũng không có biện pháp, vì mình căn bản không theo kịp tốc độ của tiểu nha đầu.
Mà Mạnh Hiểu Dư luôn né tránh cũng phát hiện tốc độ của hắn chậm lại, điều này làm nàng không khỏi vui vẻ "Cứ dùng Ngự Phong Bước như vậy tiêu hao hết thể lực của hắn, chờ khi hắn hết sức, bản thân mình cũng thắng." Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư có chút vui vẻ cong khóe miệng. Nhưng nàng lại không phát hiện, Lý Thiên Lộc cách đó không xa đã đứng lên.
"Dư nhi (tiểu gia hỏa) cẩn thận!" Tỷ muội Hàn Như Băng vẫn luôn nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, nhìn Vương mặt rỗ thể lực dần không ổn. Đều cho rằng trận luận võ này Mạnh Hiểu Dư thắng rồi, nhưng khi các nàng xem nhẹ thì một bóng người bay đến chỗ Mạnh Hiểu Dư. Thấy vậy tỷ muội Hàn Như Băng không khỏi lên tiếng nhắc nhở nhưng vẫn chậm một bước.
"A! Đau quá......" Vốn Mạnh Hiểu Dư đang né tránh Vương mặt, không chú ý đến Lý Thiên Lộc tập kϊƈɦ mình. Khi nàng nghe được tiếng nhắc nhở của tỷ muội Hàn Như Băng đã chậm. Tuy trong thời khắc nguy cấp, Mạnh Hiểu Dư tránh thoát được đoản kiếm bên tay trái của Lý Thiên Lộc bay đến nhưng lại không phát hiện đoản kiếm tay phải của hắn cũng theo sát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.