"Áo ngủ đây, cô nhanh chóng tắm rửa rồi lên lầu ngủ." Đan Vân Sơ đưa áo ngủ cho Tuyền Vũ. "Sao lại ngủ sớm thế?" Diệp Tuyền Vũ thử nhìn đồng hồ, mới hơn 8h. "Ở nông thôn thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường rất sớm, hơn nữa ba mẹ tôi tối hôm qua đã đón giao thừa đến khuya, muốn để họ có thể nghỉ ngơi sớm một chút, trên lầu không có phòng tắm, chỉ có thể tắm giặt ở dưới lầu, phòng ở không lớn, cách âm cũng không tốt, tôi sợ hoạt động gây ồn ào, mẹ tôi rất khó ngủ, bà thường ngủ rất ít." Đan Vân Sơ lý giải, cô biết Đại tiểu thư nơi thành thị không có những thói quen chốn thôn quê này. Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ, cô chưa bao giờ biết được khía cạnh chu đáo cùng hiếu thuận này của Vân Sơ, "Nhìn không ra cô lại hiếu thuận như vậy, để làm chi mà còn bằng mặt không bằng lòng đây?" Diệp Tuyền Vũ có ẩn ý nói. "Diệp Tuyền Vũ!" Đan Vân Sơ ngữ khí cảnh cáo, hiện tại cô không muốn nhắc tới chuyện trước đây, lại càng không muốn nhắc tới lúc ở nhà thế này, càng sợ ba mẹ biết chuyện. Diệp Tuyền Vũ cười đến hung hăng càn quấy, tâm tình phi thường vui vẻ, chí ít trong mấy ngày ở lại đây, Đan Vân Sơ cũng sẽ không dám quá kiêu ngạo trước mình. "Cô lên lầu trước đi." Đan Vân Sơ nói khi Tuyền Vũ vừa tắm xong bước ra, sau đó cô bước vào phòng tắm. Diệp Tuyền Vũ lễ phép chúc ba mẹ Đan Vân Sơ ngủ ngon rồi mới lên lầu. Trên lầu rất ngăn nắp, hoàn toàn không giống với cái ổ heo trên thành phố của Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ không dám khen tặng Đan Vân Sơ, vì cô biết rõ có bàn tay của Đan mẫu trong căn phòng này, Đan mẫu thực là như mình nghĩ rất hiền lành. Đồ dùng trong nhà đều rất cổ điển cùng tinh xảo, rất khó tưởng tượng Đan Vân Sơ lại lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Bất luận là giường hay tủ, còn có cả bàn học, tuy cũ kỹ nhưng vẫn không làm mất đi vẻ cao nhã của chủ nhân, mấy thứ này nhất định cũng không phải do Đan Vân Sơ bày biện, phỏng chừng đều là do Đan mẫu chuẩn bị, trên bàn học còn có nghiên mực cùng ống đựng bút, trong ống đựng bút còn có rất nhiều bút lông, độ mịn cùng dài ngắn khác nhau. Trên tường còn treo một bức tranh sơn thủy, dễ nhận thấy gian phòng cùng phong cách của chủ nhân hoàn toàn không phù hợp, phỏng chừng Đan mẫu vẫn luôn muốn nuôi dưỡng Vân Sơ như thục nữ thời xưa, đáng tiếc Đan Vân Sơ chính là gỗ mục không thể điêu khắc. Diệp Tuyền Vũ đoán, bất quá phải công nhận cô đã đoán đúng. Cô phát hiện Đan mẫu kỳ thực không đơn giản, nhìn như không quản Đan Vân Sơ, thế nhưng ở mọi chi tiết nhỏ trong cuộc sống bà đều muốn truyền lại lý niệm cùng thông tin, để Đan Vân Sơ từ từ thấm nhuần, vô hình dành cho Đan Vân Sơ một sự uy hiếp, thực sự là một phụ nữ không đơn giản! Lúc này Đan Vân Sơ tắm rửa xong cũng đi lên lầu, thấy Diệp Tuyền Vũ đang ngồi xổm giữa giường của mình, có chút giống như tư thế của một cô dâu Nhật bản, con gái Nhật Bản luôn luôn mang lại cho người ta sự kích thích muốn ngược đãi, Diệp Tuyền Vũ cũng khiến cho Vân Sơ kích động muốn hành hạ. Nhà quả thật nhỏ, ngay cả một phòng cho khách ở cũng không có, chỉ có thể để Tuyền Vũ chiếm lấy phòng riêng của mình. Đan Vân Sơ rất gợi cảm, Diệp Tuyền Vũ vẫn luôn biết như thế, giờ phút này lại càng gợi cảm hơn khiến cho Diệp Tuyền Vũ có chút đố kỵ, Đan Vân Sơ có đôi chân cực chuẩn, khiêu gợi nhất mà Tuyền Vũ từng thấy, đều khiến người ta kích thích muốn chạm vào, nếu như nói Diệp Tuyền Vũ cảm thấy trên người mình có chỗ nào thua kém Đan Vân Sơ thì đó nhất định chính là đôi chân. Diệp Tuyền Vũ trưởng thành đã mang dung mạo của một mầm tai họa, nếu không thỏa mãn, sẽ bị trời phạt a. Đan Vân Sơ mặc áo ngủ lộ ra cần cổ trắng ngần cùng nửa đôi chân thon nhỏ, bộ ngực như ẩn như hiện, câu dẫn nói không nên lời, một nữ vương bộ dạng như kia thật càng làm cho người ta muốn đem cô đặt ở dưới thân mà thỏa thích khi dễ, có điều Diệp Tuyền Vũ cũng chỉ biết giữ những ý nghĩ đen tối ấy trong đầu. Trước kia cô cũng đã áp được Vân Sơ dưới thân, nhưng vì nghĩ đến Vân Sơ không thích bị khi dễ nên cô đã không đành lòng chà đạp, nghĩ lại cảm thấy mình lúc ấy đúng là lương thiện, cô mà biết trước có ngày này thì chắc chắn đã không nương tay như thế rồi. "Diệp Tuyền Vũ, qua đây xoa bóp chân cho tôi!" Đan Vân Sơ ngữ khí rất nữ vương, ý nghĩa lời nói lại càng thêm nữ vương. Hôm nay bởi vì mang giày cao gót đi đường dài, chân đau đến muốn chết, đây đều là do lỗi của tiểu công chúa, đương nhiên cô ấy phải có nghĩa vụ phục vụ mình a. Ngữ khí bá đạo ngạo mạn như thế, Diệp Tuyền Vũ đâu dễ dàng đồng ý, mặc dù cô bây giờ không phải là nữ vương, nhưng vẫn là công chúa, không phải người hầu a. "Đan Vân Sơ, cô tựa hồ đã quên mất ai mới là kim chủ?" Diệp Tuyền Vũ hơi giận hỏi ngược lại. "Khế ước tôi đã sớm không thừa nhận, hôm nay là ai mang giày cao gót, là ai liên lụy tôi, là ai làm cho chân tôi phải đau thế này?" Đan Vân Sơ lòng dạ hẹp hòi khơi lại nợ cũ. "Là tự cô muốn đổi, tôi đâu có ép cô!" Tiểu công chúa khí thế có phần suy yếu cự cãi lại, Đan Vân Sơ thật là nhỏ mọn. "Tiểu công chúa là mang giày cao gót đến đây, cô nói xem lúc quay về muốn như thế nào đây a?" Đan Vân Sơ dọa dẫm nói, còn kiêu ngạo với mình, càng kiêu ngạo mình lại càng muốn khi dễ. "Đan Vân Sơ, cô uy hiếp tôi, cô không sợ tôi đem chuyện của cô nói ra sao?" Diệp Tuyền Vũ uy hiếp ngược lại, trên thương trường cô là một cao thủ đàm phán, lúc trước trong tay không nắm được lợi thế, lại thêm đây là địa bàn của Đan Vân Sơ, thế nhưng hiện tại đã có át chủ bài trong tay, còn phải sợ cô ấy sao. "Át chủ bài chỉ có thể sử dụng một lần, tiểu công chúa ắt sẽ không dại mà dùng nó tại đây, cô nói xem có phải không?" Kỳ thực lúc này giống như đang đánh cờ, chính là đánh vào tâm lý đối phương. Nữ vương vẫn là nữ vương, Đan Vân Sơ đối với chuyện vừa rồi bị Tuyền Vũ uy hiếp vẫn là canh cánh trong lòng, rất nhanh đã lật ngược tình thế, chế ngự lại Tuyền Vũ. Diệp Tuyền Vũ cứng miệng, cô biết mình không nên thua, nhưng lại vẫn cứ thua, rõ ràng là cô chiếm ưu thế, vì sao lại không thể làm gì Đan Vân Sơ, đây là chuyện mà cô tuyệt đối sẽ không để xảy ra trên thương trường, cuối cùng là sai lầm ở chỗ nào, Diệp Tuyền Vũ nghĩ thế nào cũng không ra. "Không làm!" Diệp Tuyền Vũ cảm thấy lần này mình thực sự thua rồi, trước mặt Đan Vân Sơ vĩnh viễn không thể nào trở mình, cho nên cô thà rằng khi trở về tiếp tục mang giày cao gót chịu đau thêm một lần, cũng không chấp nhận bẻ gãy tự ái của bản thân. Với tính cách kiêu ngạo của tiểu công chúa, Đan Vân Sơ biết muốn tiểu công chúa xoa chân cho mình thì so với việc giết cô ấy không chừng còn đơn giản hơn, cho nên Đan Vân Sơ cũng không thèm để ý, dù sao trận chiến này mình cũng thắng, tiểu công chúa chí ít sẽ không hơi động một tí là giở trò uy hiếp mình. "Đan Vân Sơ, mẹ cô làm nghề gì vậy? Sẽ không phải là giống như phụ nữ thời xưa, chỉ ở nhà thêu thùa đó chứ?" Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ tự xoa bóp chân không để ý tới mình, cho nên cô tìm một đề tài để nói. "Mẹ tôi là họa sĩ, hơn nữa mẹ tôi đúng là ở nhà thêu thùa." Đan Vân Sơ trả lời, cô vẫn luôn cho mẹ mình là sinh sai thời đại. "Nga, nghệ thuật cũng có thể di truyền sao?" Thân phận họa sĩ cùng khí chất của Đan mẫu rất tương xứng với nhau, chỉ là vị họa sĩ này cùng họa sĩ Đan Vân Sơ năm xưa cảm giác thực sự như là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. "Mẹ tôi tinh thông quốc họa, còn tôi chỉ vẽ tranh sơn dầu." "Đan Vân Sơ cô rất sùng ngoại, mẹ cô hẳn là rất thất vọng?" Diệp Tuyền Vũ nói đùa hỏi. Đan Vân Sơ không phản bác lại, xem ra vô tình bị Diệp Tuyền Vũ nói trúng, Đan Vân Sơ tâm tình có chút hạ xuống. Tuy rằng mẹ chưa bao giờ nói ra, thế nhưng xác thực là rất thất vọng, Đan Vân Sơ vẫn luôn biết điều này. Lúc mới bắt đầu, là học về quốc họa, sau đó tiếp xúc với tranh sơn dầu, cô liền bị nó cuốn hút, điểm ấy làm cho Đan mẫu hơi thất vọng, Đan Vân Sơ luôn luôn không dám làm trái ý mẹ, thế nhưng yêu thích cùng lựa chọn của cô, thường thường đối với yêu thích cùng mong muốn của mẹ là không thể điều hòa. Diệp Tuyền Vũ thấy Vân Sơ có chút xuống tinh thần, liền đổi chủ đề sang Đan phụ, cô không muốn nhìn Đan Vân Sơ bộ dạng u sầu như vậy. "Còn ba cô là làm nghề gì?" Đan phụ Đan mẫu, cả hai thoạt nhìn đều thực không tầm thường. "Ba tôi là thầy phân biệt trà, nơi này hầu hết mọi người đều trồng trà, để đánh giá cấp bậc của trà, rất nhiều người tìm tới ba tôi, ông cũng trồng một vài loại trà." "Vậy cô chẳng phải là rất am hiểu về trà?" Chỉ là Đan Vân Sơ thoạt nhìn không giống như người hiểu biết nhiều về trà. "Tôi không biết nhiều lắm, nhưng mẹ tôi thì có, hai người chỉ cần thảo luận nghiên cứu với nhau là được." Đan Vân Sơ khi nói đến ba mình, tâm tình khôi phục lại không ít. "Mẹ cô vừa lợi hại lại vừa hòa nhã lịch sự, đem ổ heo của cô thu dọn đặc biệt ngăn nắp." Diệp Tuyền Vũ cùng lúc khen Đan mẫu cũng nhân tiện không quên đá xoáy Đan Vân Sơ một chút. "Đây là do ba tôi thu dọn, với ông, mẹ tôi mới thực sự là bảo bối, ông vì không muốn để bà làm việc nhà nên mới tự mình làm hết tất cả." Đan Vân Sơ nhắc tới ba mẹ, khuôn mặt liền lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng. "Tôi lại thấy, ba cô ông ấy cưng chiều cô cũng chẳng khác gì bảo bối, cũng chưa bao giờ để cô chịu khổ, kết quả là, cô lại giống như heo, cái gì cũng không thông biết!" Diệp Tuyền Vũ rốt cuộc cũng biết tính tình nữ vương của Đan Vân Sơ là do ai nuông chiều mà ra. "Tiểu công chúa gần đây thật giống bà tám a, đi ngủ thôi!" Đan Vân Sơ thấy tóc đã khô, đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên cảm thấy mình cùng Diệp Tuyền Vũ nói chuyện rất nhiều. Bất quá do hôm nay quá mệt, hay thật đã già rồi, bằng không tại sao cả hai đều cùng trải qua những sự việc giống nhau, nhưng chỉ có mình mệt mỏi, còn người nào đó thì lại vẫn là một bộ dạng tràn đầy năng lượng không suy sụt phần nào, Đan Vân Sơ trong lòng có chút nho nhỏ bất bình. "Đan Vân Sơ..." Diệp Tuyền Vũ tinh thần vẫn còn hưng phấn, còn muốn tiếp tục câu chuyện, biết Đan Vân Sơ nhiều năm như vậy, còn không nhiều bằng một ngày hôm nay. Nhưng mà người nào đó đúng thật là đã buồn ngủ: "Đừng hồ nháo, ngủ đi, không tôi đá xuống giường bây giờ!" Đan Vân Sơ quấn chăn quanh mình thành con nhộng, chỉ lộ ra có cái đầu, đêm nay nhất định phải ngăn người kia lại tiếp tục tiến vào trong chăn của mình. "Còn chưa đến 10h, sao lại ngủ sớm như vậy?" Diệp Tuyền Vũ liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới 9h30, sớm như vậy cũng ngủ được, đây là cuộc sống nông thôn sao? "Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ kêu thêm vài tiếng, vẫn không có tiếng đáp lại, xem ra thật là đang ngủ. Diệp Tuyền Vũ cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn nằm xuống, thế nhưng đại não không hiểu hưng phấn thế nào lại không ngủ được, cô liền trườn người lên trên, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Đan Vân Sơ, quỷ hẹp hòi, tự quấn người như con nhộng, Diệp Tuyền Vũ phát hiện mình không thể đụng chạm vào thân thể Đan Vân Sơ, trong lòng có một chút buồn bực nho nhỏ. Diệp Tuyền Vũ không biết vì sao mình lại rất thích nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Đan Vân Sơ, có lẽ vì nó đã mất đi vài phần hung hăng, vài phần không kiên nhẫn, lại cảm thấy có chút đáng yêu cùng gợi cảm, đôi môi kiều diễm kia, khiêu gợi như đóa hoa tươi đẹp, làm cho người ta muốn âu yếm, như thế mê người, khiến Diệp Tuyền Vũ miệng khô lưỡi đắng. Như bị ma xui quỷ khiến, Diệp Tuyền Vũ bất giác cúi người dán môi mình lên đôi môi gợi cảm kia, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng khẽ liếm xung quanh cánh môi, dần dần Diệp Tuyền Vũ cảm thấy chưa đủ, dục vọng trong cô bỗng dâng tràn, khiến cô muốn nhiều hơn nữa, cô nhẹ nhàng cạy mở bờ môi cùng khớp hàm đang đóng chặt kia, động tác phi thường nhỏ nhẹ, rất sợ làm cho người đang ngủ say bị giật mình, thật giống cảm giác của kẻ trộm đang phạm tội, Diệp Tuyền Vũ không hiểu vì sao lại thấy vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng công chiếm thành trì, đầu lưỡi cô cẩn thận từng chút, dè dặt xâm phạm đầu lưỡi đang ngủ say của Đan Vân Sơ. Đầu lưỡi Đan Vân Sơ đang ngon giấc tựa như giật mình vì bị đánh thức, sau đó bắt đầu chống lại sự xâm phạm của đầu lưỡi kia, bắt đầu từ chối, làm cho Diệp Tuyền Vũ cả kinh, đầu lưỡi không dám cử động nữa, chẳng lẽ Đan Vân Sơ tỉnh giấc. Cũng may là sợ bóng sợ gió một hồi, Đan Vân Sơ cũng không tỉnh lại, chỉ là hơi có chút liễm mi, sau đó cũng từ từ giãn ra, bất quá đầu lưỡi Đan Vân Sơ sau một hồi chống cự đã từ từ yếu dần, thậm chí còn bắt đầu hôn trả Diệp Tuyền Vũ. Đầu lưỡi triền miên quấn lấy càng lúc càng chặt, Diệp Tuyền Vũ đột nhiên ý thức được, trong lúc ngủ mơ, Đan Vân Sơ đã hôn đáp lại mình, sự nhận biết này làm cho tim Diệp Tuyền Vũ đập tăng tốc đến không thể kiểm soát, Đan Vân Sơ hôn trả lại mình, sau khi biết được điều đó, Diệp Tuyền Vũ hôn càng thêm cuồng nhiệt, đầu lưỡi càng thêm tiến sâu vào bên trong. Đan Vân Sơ không thích hôn môi, cho nên trong lúc trên giường số lần hai người hôn môi rất ít, thỉnh thoảng ép buộc Đan Vân Sơ cùng mình hôn môi, bất luận Diệp Tuyền Vũ nỗ lực thế nào, Đan Vân Sơ cũng chưa bao giờ đáp trả, cô thậm chí biết Đan Vân Sơ đối với việc hôn mình cảm thấy ghê tởm, sau một lần bị cô bất chấp cường hôn, Đan Vân Sơ liền đi súc miệng, hành động này đã đâm bị thương lòng tự tôn của Diệp Tuyền Vũ, từ đó cô không cưỡng bách Đan Vân Sơ cùng mình hôn môi nữa, thậm chí ngay cả khi trên giường, cũng không hôn môi, khi đó, cô mơ hồ cảm thấy Đan Vân Sơ sẽ vĩnh viễn không yêu mình. Không biết là bởi vì bầu không khí trong phổi ngày càng ít, hay là do hôn nhiệt tình quá trớn làm cho Đan Vân Sơ có chút động tình, Đan Vân Sơ khẽ nói một tiếng, một tiếng này làm cho Diệp Tuyền Vũ giật mình tỉnh giấc. Diệp Tuyền Vũ cảm thấy được tim mình đập vô cùng nhanh, cũng cảm thấy tự mình thật đáng xấu hổ, hôn trộm một cô gái đang ngủ say không nói, lại còn hôn đến không biết cầm lòng, trống ngực đập rộn ràng, Diệp Tuyền Vũ đưa tay ôm lấy ngực, một nụ hôn thôi mà, tim làm chi mà đập nhanh như vậy, Diệp Tuyền Vũ tự vấn chính mình một phen, tầm mắt rơi xuống đôi môi có chút sưng đỏ của Đan Vân Sơ, đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]